Nhất định là trước đây Vân Thiên Vũ thích y, sau này nàng lại từ hôn đúng ngày đại hôn. Cũng vì nàng quá quá đáng nên nàng mới dễ dàng từ hôn như thế.
Nàng làm như vậy chỉ là để trừng phạt y thôi.
Hiện tại nhất định là nàng đã biết, người nàng thích vẫn là y, cho nên mới kiên định từ hôn với cửu hoàng thúc.
Tiêu Thiên Dịch vừa kích động vừa vui vẻ, đồng thời nghĩ rất nghiêm túc, nếu như Vân Thiên Vũ vẫn thích y, muốn gả cho y, y sẽ làm như thế nào.
Sau khi Tiêu Thiên Dịch suy nghĩ một chút, quyết định lấy Vân Thiên Vũ làm chính phi.
Nàng vốn chính là chính phi của y, hiện tại chẳng qua tất cả trở về quỹ đạo ban đầu thôi.
Sau này y sẽ sủng ái nàng.
Tiêu Thiên Dịch nghĩ mà vui mừng, dáng vẻ sung sướng không nói nên lời.
Y bị thái tử đứng bên cạnh nhìn khó hiểu, không hiểu sao người này vui như vậy.
Người ta đang từ hôn, y vui vẻ cái gì.
Trong đại điện, hoàng đế nhìn Vân Thiên Vũ, lại nhìn Tiêu Cửu Uyên, sau đó mở miệng nói: “Cửu Uyên, đệ xem việc này?”
Tiêu Cửu Uyên mặt mày lãnh ngạo nói: “Đây là hôn sự của bổn vương, nếu hoàng huynh ngày đó chỉ hôn, như vậy hôn sự này chỉ có thể để bổn vương làm chủ, những người khác không có quyền can thiệp.”
Một câu ngăn lời hoàng đế, hoàng đế nhìn Tiêu Cửu Uyên, lại nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Linh Nghiquận chúa, nếu Ly thân vương không chê ngươi, đây là phúc khí của ngươi, ngươi nên vui vẻ mới đúng.”
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ tối sầm, đôi mắt lạnh lẽo, nàng muốn hỏi hoàng đế một câu, tại sao Tiêu Cửu Uyên bằng lòng, nàng nhất định phải vui vẻ, xin lỗi, nàng chẳng những không vui, hơn nữa vô cùng tức giận.
Huống chi nàng không cho rằng Tiêu Cửu Uyên muốn thành thân với nàng, lúc trước ngay cả tin tưởng hắn cũng không tin nàng, làm sao có thể muốn thành thân với nàng.
Về phần tại sao hắn không đồng ý từ hôn, có lẽ là có mục đích khác.
Nhưng nàng cũng không muốn xen vào chuyện của hắn.
Vân Thiên Vũ nghĩ ngẩng đầu nhìn hoàng đế, muốn cố gắng một chút nữa.
Nhưng nàng còn chưa kịp nói, một giọng nói khác nhanh hơn từ từ vang lên: “Phụ hoàng, lúc trước cửu hoàng thúc tiến cung đã từng thể hiện quá không muốn lấy Linh Nghi quận chúa, hiện tại Linh Nghi quận chúa lại không muốn, nhi thần cho rằng dưa hái xanh không ngọt, nếu hai người đều không muốn gả, sao phụ hoàng không hạ một ý chỉ bỏ hôn ước, thành toàn cho bọn họ.”
Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch chậm rãi bước ra khỏi hàng mở miệng.
Tiêu Thiên Dịch nói xong, nhìn Vân Thiên Vũ, ánh mắt ngầm có ý nhu tình.
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ chỉ nhìn y châm chọc, cũng không liếc đến lần thứ hai.
Đương nhiên Tiêu Thiên Dịch không xem nhẹ sự ghét bỏ trong mắt Vân Thiên Vũ, tim không khỏi trầm xuống, chẳng lẽ Vân Thiên Vũ từ hôn, cũng không phải vì gả cho y.
Vẻ mặt Tiêu Thiên Dịch không tránh được ánh mắt của thái tử và Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu, hai người nhìn nhau cười, rốt cục đã hiểu người này lúc trước vui vẻ cái gì.
Hóa ra người này tưởng Vân Thiên Vũ từ hôn là vì y, thật sự là tự mình đa tình.
Sắc mặt Tiêu Thiên Dịch hơi thay đổi, vô cùng khó coi.
Sự khăng khăng của y, khiến cho Tiêu Cửu Uyên trên đại điện bực tức, Tiêu Cửu Uyên lãnh khốc vô tình hung hăng nhìn Tiêu Thiên Dịch.
“Tuyên vương tích cực như vậy làm gì, không phải tưởng là Linh Nghi quận chúa từ hôn với bổn vương, sẽ gả cho cháu chứ, bổn vương nhắc nhở Tuyên vương điện hạ một chút, Linh Nghi quận chúa là thẩm của cháu, cháu nên gọi một tiếng thẩm đấy.”
Lời của Tiêu Cửu Uyên khiến sắc mặt Tiêu Thiên Dịch thoạt đỏ thoạt trắng, vô cùng khó coi.
Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên đã không nhìn y nữa, ánh mắt hắn tối đi sải bước đến trước mặt Vân Thiên Vũ, khẽ vươn tay kéo tay Vân Thiên Vũ lại, đưa nàng ra khỏi đại điện.
Thần thái là hoàn toàn không coi ai ra gì, vô cùng ngông cuồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...