Không khí vắng lặng ảm đạm bao trùm Ly thân vương phủ.
Bởi vì Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên vẫn chưa tỉnh lại, người trong toàn vương phủ đều nơm nớp lo sợ, không ai có tâm trạng nói chuyện.
Trong phòng nơi Tiêu Cửu Uyên sống lúc này rất đông người là tâm phúc của hắn như Tiêu Dạ Thần, Bạch Diệu, Hắc Diệu, còn có Hạ Hỉ,... ai cũng căng thẳng nhìn Tiêu Cửu Uyên đang nằm trên giường.
Tuy rằng sắc mặt Tiêu Cửu Uyên đã tốt lên rất nhiều, nhưng hắn vẫn hôn mê bất tỉnh khiến cho mọi người ai cũng lo lắng.
Tiêu Dạ Thần cũng không an tâm.
Mọi người đều lẳng lặng chờ đợi, đến nửa đêm Tiêu Cửu Uyên chợt nói mớ một tiếng.
Người trong phòng đều kinh động, Hắc Diệu lao tới, liên tục gọi: “Vương gia, người không sao chứ, người thế nào rồi, có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Tiêu Cửu Uyên dần mở mắt ra, nhìn người trong phòng, tâm trí nhất thời hỗn loạn, không nghĩ ra được phải nói gì.
Hắn dần tỉnh lại, giống như nghĩ ra cái gì đó mà đưa tay lên.
Ban đầu hắn cảm thấy rằng mình sắp chết rồi, nhưng bây giờ lại không sao nữa.
Không những không sao nữa mà còn cảm thấy cả người đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Tiêu Cửu Uyên kinh ngạc đến không nói nên lời, giãy giụa ngồi dậy, khàn giọng hỏi: “Chuyện gì thế này? Sao bổn vương lại không sao thế này.”
Hắn nắm tay thử thăm dò một chút, lại phát hiện cảm giác mà sự bất lực trong người hoàn toàn biến mất rồi, không chỉ như thế mà ngực cũng không đau nữa, toàn thân dễ chịu, hơn nữa hắn còn cảm nhận được sự trôi chảy của linh mạch trong cơ thể.
Đây là chuyện gì? Tiêu Cửu Uyên kinh ngạc, thử lại một lần nữa, cuối cùng xác nhận linh mạch của hắn thật sự không bị khắc chế gì nữa, có thể tự do điều động linh lực.
Hắn được giải độc rồi?
Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến đây thì mừng rỡ đến không thốt nên lời, trầm giọng nói: “Độc của bổn vương đã được giải rồi.”
Mọi người trong phòng gật đầu lia lịa: “Chúc mừng vương gia, độc đã được giải rồi.”
Trong nháy mắt, khắp người Tiêu Cửu Uyên phát ra hào quang, mặt mũi chói lóa, chỉ là một lát sau thì hắn nhớ đến trước đây hoa linh quỳ tám cánh rõ ràng đã bị người hạ độc, không có hoa linh quỳ tám cánh, độc của hắn sao có thể giải được.
Tiêu Cửu Uyên khó hiểu ngẩng đầu nhìn Bạch Diệu.
Bạch Diệu nhanh chóng nói chi tiết trong đó, nhất là nói đến chuyện Vân Thiên Vũ vì bảo vệ hoa linh quỳ tám cánh mà lấy ra một cây hoa linh quỳ tám cánh giả.
Tiêu Cửu Uyên chỉ cảm thấy lồng ngực tràn ngập cảm giác mãnh liệt khó nói, rất lâu cũng không nói một câu nào.
Cho đến khi Bạch Diệu cẩn thận nói ra câu nói cuối cùng của Vân Thiên Vũ: “Linh Nghi quận chúa nói người giúp vương gia làm một việc, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn nợ nhau với vương gia.”
Lòng Tiêu Cửu Uyên trầm xuống, bỗng cảm thấy buồn bực vô cớ.
Hắn biết Vân Thiên Vũ nói như thế là bởi vì hắn hết lần này đến lần khác không tin tưởng, trước đây hắn luôn hoài nghi nàng là người của Phượng Vô Nhai, tiếp cận hắn là có mục đích, sau đó hắn sai nàng đi đến Thiên Mộc sơn trang lấy hoa linh quỳ tám cánh, nàng cũng không phản đối, không quản khó khăn đi lấy.
Nhưng cuối cùng lúc hắn trúng độc hắn vẫn có lòng nghi ngờ nàng.
Lúc đó thật sự đã làm tổn thương trái tim nàng cho nên nàng mới nói ra những lời này.
Trong phòng yên tĩnh, Tiêu Dạ Thần thấy Tiêu Cửu Uyên không sao nữa, trong lòng lại thấy tức giận.
Ban đầu gã thấy Tiêu Cửu Uyên xảy ra chuyện thì trong lòng lo lắng vô cùng. Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Cửu Uyên mặc dù rất nhiều lần đáng ghét nhưng đối với gã thực sự rất tốt.
Gã không muốn hắn có chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...