Hắc Diệu nhìn thấy vương gia nhà mình ngất đi, gã vội quay đầu nhìn sang, hét lên giận dữ với người trong phòng.
"Các ngươi chỉ nói Vương Gia nhà chúng ta không tốt, nhưng có nghĩ tới việc vương gia đang bị trúng độc, ngài đã như vậy, các ngươi còn trách cứ ngài, các ngươi tốt hơn ngài được bao nhiêu?"
Hắc Diệu nói vậy khiến người trong phòng trầm mặc.
Phượng Vô Nhai và Tiêu Dạ Thần nhìn Tiêu Cửu Uyên trên giường.
Phượng Vô Nhai thấy không sao cả, sống chết của Tiêu Cửu Uyên không có liên quan gì tới y.
Nhưng Tiêu Dạ Thần luôn nhìn thấy một Tiêu Cửu Uyên cao cao tại thượng, không ngờ thê thảm như vậy, cảm thấy đau lòng không nói nên lời.
Từ nhỏ bọn họ lớn lên cùng nhau.
Gã không hy vọng thúc ấy sẽ có chuyện gì.
Đột nhiên Tiêu Dạ Thần hối hận không nói cho Tiêu Cửu Uyên biết một chuyện.
Thực ra gã rất thích Vũ Mao, nếu như gã nói cho thúc ấy biết sớm thì quan hệ của hai người họ sẽ có thể khá hơn chút.
Tiêu Dạ Thần nghĩ, quay đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ nói: "Cô cô, ngươi có cách gì cứu thúc ấy không, nếu như có, xin ngươi hãy cứu mạng cửu hoàng thúc."
Tiêu Dạ Thần vừa dứt lời, Phượng Vô Nhai trách móc: "Tiêu Dạ Thần, đầu óc ngươi bị bệnh à, người ta còn đang nghi ngờ Vũ Mao, dựa vào cái gì mà Vũ Mao phải cứu mạng hắn."
Phượng Vô Nhai trừng mắt giận dữ nhìn Tiêu Dạ Thần, bộ dạng hận không thể đánh chết Tiêu Dạ Thần.
Bạch Diệu và Hắc Diệu tức giận trừng mắt với Phượng Vô Nhai, rất muốn kéo y ra đánh, tên này ở đây chỉ thêm phiền.
Hắc Diệu vội mở miệng nói: "Rõ ràng vương gia nhà ta bị nữ nhân này hại chết, cho nên nàng ta có thể cứu vương gia nhà chúng ta ư? Tiêu thế tử nghĩ dễ quá rồi."
Hắc Diệu dứt lời, giọng nói lạnh lùng của Vân Thiên Vũ vang lên: "Ảnh Tử, thưởng hắn mười cái tát cho ta."
Vân Thiên Vũ nói xong, trừ Phượng Vô Nhai, người khác không kịp phản ứng, chỉ thấy có một bóng người lao tới đánh nhanh như chớp, bốp bốp bốp...
Mười cái tát, không thiếu cái nào, sau khi đánh xong, hắn lắc mình rời đi, chớp mắt không thấy người đâu.
Lúc này mọi người đều quay ra nhìn người vừa bị đánh, chỉ thấy mặt của Hắc Diệu sưng rất đáng sợ.
Xem ra thân thủ của người vừa đánh rất lợi hại, chẳng những làm cho cao thủ như Hắc Diệu không thể đánh trả, còn đánh liên tục mười cái tát.
Lúc này, mọi người đều nhìn về phía Vân Thiên Vũ, không nghĩ tới bên cạnh Vân Thiên Vũ lại có cao thủ lợi hại như vậy.
Xem ra sau này bọn họ phải cẩn thận một chút.
Không ít người đang nghĩ trong lòng.
Trong phòng, Hắc Diệu đã hoàn toàn phát điên, thét chói tai, xông về phía Vân Thiên Vũ.
Đột nhiên con mèo trắng cứ luôn đi bên cạnh Vân Thiên Vũ ngao lên một tiếng, sắc mặt thay đổi, muốn biến trở về bản thể, cắn chết nam nhân đối diện.
Vân Thiên Vũ lập tức quát con mèo nhỏ: "Ngạo Minh."
Nàng vừa khẽ quát, Ngạo Minh vội yên tĩnh lại.
Vân Thiên Vũ không muốn để lộ bản thể của Ngạo Minh trước mặt người khác, đây là minh chứng về nàng.
Sau khi nàng quát Ngạo Minh, ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Diệu, Hắc Diệu bị Bạch Diệu giữ chặt, hắn nhìn Hắc Diệu nói: "Bây giờ vương gia đã vậy, ngươi còn cố ý gây chuyện."
Một câu khiến cho Hắc Diệu quên việc nhằm vào Vân Thiên Vũ, đau lòng quay đầu nhìn chủ tử vẫn ngủ mê không tỉnh trên giường, sắc mặt chủ tử càng lúc càng không tốt.
Trong phòng, Vân Thiên Vũ cũng nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên, theo lý nàng nên lập tức giải độc cho Tiêu Cửu Uyên, nhưng nếu nàng không nói ra gì đó, Bạch Diệu và Hắc Diệu sẽ không để nàng giải độc cho Tiêu Cửu Uyên.
Không ngờ cứu người cứu tới nước này, đây là chuyện đầu tiên nàng gặp phải khi còn sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...