Vân Thiên Vũ cạn lời nhìn hai tên kia, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Quân Hạo Thiên: "Sư phụ, cảm ơn người đã cho con nhiều thứ tốt như vậy, cảm ơn người."
Quân Minh Thiên và Lâm Tâm Mộc đồng thời bật cười, một trái một phải kéo Vân Thiên Vũ đi về phía bên ngoài hồ tiên Linh Ngọc.
"Đứa nhóc nhà con sao lại khách khí với chúng ta như thế, sau này không cho con nói những lời xa lạ như thế, biết chưa?"
Vân Thiên Vũ ôm Ngạo Minh, cùng vợ chồng Quân Hạo Thiên đi ra ngoài. Đám người Diệp Gia nhịn không được mỉm cười, cũng vui vẻ bước đi.
Hành trình đến Thiên Mộc sơn trang lần này đúng là có được thu hoạch không nhỏ mà.
Nhưng đám người vừa ra khỏi tiên trì Linh Ngọc, đi lên con đường lót đầy đá xanh, phía cuối thông đạo có hai thủ hạ gấp gáp đi tới, vừa tới liền bẩm báo nói: “Trang chủ, có mấy người phá giải được cơ quan, đã xông vào Thiên Mộc sơn trang rồi.”
Sắc mặt của Quân Hạo Thiên biến đổi, nhanh chóng nhìn về phía Lâm Tâm Mộc, sau đó quay về phía thủ hạ của ông nói: “Có biết là ai không?”
“Bẩm Trang chủ, là một người đeo mặt nạ màu bạc.”
Tên thủ hạ này vừa dứt lời, sắc mặt của Quân Hạo Thiên liền khôi phục bình thường, nhưng sắc mặt của Vân Thiên Vũ lại thay đổi.
Nàng nghĩ đến Tiêu Cửu Uyên.
Nàng chỉ biết vui vẻ mà lại quên mất Tiêu Cửu Uyên đang bên ngoài Thiên Mộc sơn trang, độc của Tiêu Cửu Uyên còn chưa được giải đâu.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ rồi lập tức nhìn về phía Quân Hạo Thiên nói: “Sư phụ, trong Thiên Mộc sơn trang có phải có hoa linh quỳ tám cánh không?”
Quân Hạo Thiên gật đầu: “Phải, trong kho dược đúng là có hoa linh quỳ tám cánh.”
“Dạ, phiền sư phụ cho người đi lấy hoa linh quỳ tám cánh.”
“Được.”
Quân Hạo Thiên không hỏi nhiều, nhanh chóng gọi một thủ hạ đến, đi kho dược lấy hoa linh quỳ tám cánh.
Lúc này Vân Thiên Vũ liền cùng với Quân Hạo Thiên chạy ra ngoài Thiên Mộc sơn trang, muốn xem người đến có phải Tiêu Cửu Uyên hay không.
Bọn họ vừa đến Thiên Mộc sơn trang liền nhìn thấy trên gò đất cách đó không xa có một đám người vây lấy vài người.
Người đứng đầu kia mặc một thân y phục màu trắng, trên mặt đeo mặt nạ bằng bạc, tuy không thấy rõ mặt, nhưng từ cái giơ tay nhấc chân cũng có thể cảm nhận được sự hào hoa phong nhã của hắn.
Vân Thiên Vũ vừa nhìn đã biết đó là Tiêu Cửu Uyên, bèn nhanh chóng mở miệng nói: “Dừng tay, đừng đánh nữa.”
Tiêu Cửu Uyên trúng độc Ma Tinh Huyết Anh, không thể sử dụng linh lực quá mạnh, nếu sử dụng linh lực quá mạnh thì độc trong cơ thể của hắn sẽ phát tác. Mỗi lần độc phát thì sẽ càng tăng nhanh tốc độ suy kiệt nội tạng. Cứ như vậy thì rất nhanh sẽ mất mạng.
Cho nên Vân Thiên Vũ mới ngăn cản.
Nàng mở miệng, thủ hạ của Thiên Mộc sơn trang cũng chẳng thèm quan tâm, Quân Hạo Thiên lạnh lùng nói: “Dừng tay.”
Lúc này thủ hạ của Thiên Mộc sơn trang mới dừng lại, không tiếp tục có hành động gì nữa.
Mà Tiêu Cửu Uyên trước đó còn ngông cuồng vô cùng, lúc này nhìn về phía Vân Thiên Vũ, nhìn thấy nàng không hề bị thương đứng cạnh Quân Hạo Thiên thì liền thở ra một hơi. Hắn vừa thả lỏng, cơ thể liền mềm nhũn ngã sang một bên.
Bạch Diệu dễ dàng trở thành người bình thường nhanh chóng giơ tay đỡ lấy hắn.
Vân Thiên Vũ cảm thấy chỗ không bình thường, sắc mặt Tiêu Cửu Uyên trắng bệch, môi còn có chút tím đen.
Đây là độc phát tác rồi, hơn nữa trái tim của hắn còn có hiện tượng suy kiệt.
Đây không phải là chuyện tốt.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng đi qua, sắc mặt Bạch Diệu bên cạnh Tiêu Cửu Uyên trở nên gấp gáp, mở miệng nói: “Vân tiểu thư, người mau đến nhìn xem đi. Chủ tử trước đó đánh với Phượng Vô Nhai ở bên ngoài Thiên Mộc sơn trang ba ngày liền. Độc của người phát tác qua rồi, lần này hình như còn nghiêm trọng hơn lần trước.”
Vân Thiên Vũ đi nhanh qua đó bắt mạch cho Tiêu Cửu Uyên.
Vẻ mặt của nàng trở nên rất xấu, cơ quan trong người Tiêu Cửu Uyên đã suy kiệt vô cùng nghiêm trọng, tốt nhất là phải nhanh chóng giải độc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...