Quân Hạo Thiên nói với Vân Thiên Vũ: “Ngoài binh khí và bí quyết khí công ra, sư phụ còn muốn đưa cho con hai vật nữa.”
Vân Thiên Vũ vừa nghe xong đã không muốn tiếp nhận. Sư phụ đã đối xử rất tốt với nàng, nàng sao có thể đòi thêm đồ của sư phụ chứ: “Sư phụ, con không cần không, thật sự không cần.”
“Con là tiểu đệ tử của ta, sao ta có thể bạc đãi con được.”
Quân Hạo Thiên mở miệng khó xử, sau đó bước tới chỗ bóng tối mở miệng: “Ảnh Tử.”
Ông vừa nói dứt lời, ở bóng tối có một bóng dáng nhẹ nhàng xuất hiện, mặc quần áo màu đen, mặt cũng đeo bịt mặt màu đen, chỉ để lộ đôi mắt, trong mắt không hề dao động, chỉ một lòng trung thành.
Quân Hạo Thiên nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Ảnh Tử là thân thủ lam linh trung cấp, ta tặng y cho con để y bảo vệ con.”
Quân Hạo Thiên nói xong, không đợi Vân Thiên Vũ nói nhanh chóng giơ tay ấn vào trán của Ảnh Tử, sau đó trầm giọng hạ lệnh: “Sau này nha đầu này sẽ là chủ tử của ngươi, ngươi phải nghe theo lời con bé.”
Ảnh Tử nhanh chóng cúi đầu nhận lệnh: “Vâng.”
Một lệnh khắc sâu vào não của y, chính thức nhận Vân Thiên Vũ là chủ nhân.
Quân Hạo Thiên quay đầu lại nói với Vân Thiên Vũ: “Bây giờ ta không thể bảo được y nữa rồi, sau này y sẽ nghe lời của một mình con.”
Vân Thiên Vũ thấy vô cùng ngạc nhiên, nhanh chóng mở miệng hạ lệnh: “Ảnh Tử, lui đi.”
“Vâng, chủ tử.”
Ảnh Tử lắc mình nhảy xuống, trong lòng Vân Thiên Vũ có một cảm giác vui sướng không nói lên lời, dù nàng là người lạnh lùng, nhưng hôm nay cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Vốn chỉ định lấy được hoa linh quỳ tám cánh nên mới đến Thiên Mộc sơn trang, không ngờ lại nhận được sư phụ và còn được sư phụ tặng được nhiều đồ như vậy.
Hai binh khí, hai bí quyết luyện khí công, thậm chí còn có được một thuộc hạ vô cùng lợi hại.
Tốt quá, thực sự là tốt quá mà.
Chẳng những Vân Thiên Vũ mà Diệp Gia và Điêu Gia, Tiểu Anh cũng vô cùng hưng phấn.
Mọi khi họ thường bị khinh thường, nhưng hôm nay lần nữa xuống núi, họ không cần phải sợ ai nữa cả.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa nhìn Quân Hạo Thiên, cảm động nói: “Tạ ơn sư phụ, cảm ơn.”
Lâm Tâm Mộc bên cạnh ôm lấy nàng, cười nói: “Con cám ơn ông ấy làm gì, ai bảo ông ấy là sư phụ của con chứ.”
Quân Hạo Thiên cười gật đầu: “Đúng vậy, con là đệ tử của ta, của ta chính là của con, không cần phải cám ơn, đúng rồi, ngoài những thứ này ra, vi sư vẫn còn có quàn tặng con.”
Lần này Vân Thiên Vũ từ chối, khăng khăng không nhận đồ của Quân Hạo Thiên, những thứ đồ Quân Hạo Thiên tặng nàng đều rất quý giá, nếu nàng muốn tất cả, chẳng lẽ sư phụ sẽ đưa hết cho nàng sao, làm người không thể quá tham lam: “Sư phụ, không cần đâu, lần này, dù người đưa cho con cái gì con cũng không nhận nữa.”
Quân Hạo Thiên cười nói: “Lần này không phải là ta muốn tăng con mà ý của nó.”
Ông nói xong, hướng về phía hành lang gọi lớn: “Ngạo Minh.”
Một con báo trắng muốt bước tới, bước những bước vững vàng, trong mắt nó tràn ngập sự lạnh lùng vào cao quý, ánh mắt lạnh lùng của nó khiến người ta cả thấy vô cùng áp lực.
Điêu Gia và Tiểu anh nhìn thấy ánh mắt của nó cảm thấy vô cùng rụt rè.
Hai con vật ngẩng đầu đối điện, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của nó, lại cúi xuống.
Con báo trắng bước tới trước mặt Vân Thiên Vũ, sau đó cúi đầu nhìn nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...