Lâm Tâm Mộc vừa mở miệng, Quân Hạo Thiên liền nhớ ra một chuyện, ông ta của hiện tại đã không còn là Quân Hạo Thiên ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng của hai mươi năm về trước nữa rồi, ông ta của hiện tại vừa già vừa béo, mà Lâm Tâm Mộc lại trẻ đẹp như vậy, ông ta không còn xứng với bà ta nữa rồi.
Sắc mặt Quân Hạo Thiên lập tức trở nên khổ sở, sau đó ý thức được nên ông ta càng muốn lấy tay che mắt Lâm Tâm Mộc lại.
"Tâm Mộc, nàng đừng nhìn, ta đã già rồi."
Lâm Tâm Mộc lại đưa tay gỡ tay Quân Hạo Thiên ra, nghiêm túc quan sát tỉ mỉ ông ta, sau đó thở dài nói: "Hóa ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy rồi, Hạo Thiên, vất vả cho chàng rồi, ta đã làm chàng phải vất vả như vậy, ta xin lỗi."
Lâm Tâm Mộc tuy rằng ngủ say không tỉnh lại, nhưng trong tiềm thức vẫn có một chút cảm quan, bà ta vẫn có thể cảm nhận được luôn có người gọi ở bên tai bà ta, gọi bà ta, người này hóa ra là Hạo Thiên, một người có thể có được một người đàn ông si tình như vậy trong đời, đời này bà ta cũng thấy mãn nguyện.
Lâm Tâm Mộc chậm rãi mỉm cười với Quân Hạo Thiên: "Hạo Thiên, đa tạ chàng đã luôn ở bên cạnh ta, đa tạ chàng vì chàng vẫn luôn trước sau như một yêu thương ta, kiếp này ta theo chàng, ta không hối hận."
Quân Hạo Thiên nghe xong câu nói này, cuối cùng cũng đã quăng đi được tảng đá trong lòng, vươn tay ôm lấy Lâm Tâm Mộc.
"Tâm Mộc, cuối cùng thì nàng cũng tỉnh rồi, thật quá tốt rồi, xem ra ông trời cũng không nhẫn tâm chia cắt hai ta."
"Phải."
Lâm Tâm Mộc mỉm cười, ý cười bên môi vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào.
Vân Thiên Vũ vẫn luôn đứng đằng sau xem động tĩnh cũng mỉm cười.
Tuy rằng nàng không phải là người lương thiện gì nhưng nàng thích chứng kiến những chuyện vui xảy ra trong thiên hạ.
Như vậy càng khiến cho con người ta cảm thấy thật hạnh phúc.
Diệp Gia và Điêu Gia đứng đằng sau Vân Thiên Vũ cũng không nhịn được mỉm cười.
Tiểu Anh càng không nhịn được thốt lên: "Hạnh phúc quá, sau này Tiểu Anh cũng sẽ tìm một người yêu thương Tiểu Anh."
Nhìn vẻ mặt si mê của con chim này, Điêu Gia không chịu nổi giơ tay vỗ vào đầu con chim mê trai một cái.
"Nằm mơ giữa ban ngày."
Tiểu Anh lập tức muốn phản kháng, Vân Thiên Vũ lườm một cái, hai con linh thú cuối cùng cũng chịu trật tự.
Nhưng động tĩnh của bọn chúng vẫn làm kinh động tới hai người ngồi trên giường Linh Ngọc.
Lâm Tâm Mộc vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phái đám người và linh thú đứng ở bên bờ.
Quân Hạo Thiên lại có chút ngại ngùng, trước mặt tiểu bối mà lại thân mật như vậy, không được lịch sự cho lắm.
Ông ta buông Lâm Tâm Mộc ra, cẩn thận đỡ bà ta đứng dậy, sau đó đưa tay kéo lấy bà ta, thi triển linh lực bay tới bên bờ.
Quân Hạo Thiên chỉ Vân Thiên Vũ rồi nói với Lâm Tâm Mộc: "Tâm Mộc, đây là tiểu nha đầu đã chữa khỏi bệnh cho nàng, nó chính là người duy nhất có thể chữa khỏi cho nàng trong suốt mười chín năm nay, đừng thấy nó còn nhỏ tuổi, nhưng y thuật của nó vô cùng lợi hại đó, đủ để đảm đương danh hiệu thiên hạ đệ nhất thần y."
Vân Thiên Vũ được Quân Hạo Thiên nói vậy lại cảm thấy rất ngại ngùng, lắc lắc đầu nói: "Chỉ là bệnh vừa hay ta có thể chữa được thôi mà."
Lâm Tâm Mộc mỉm cười nhìn Vân Thiên Vũ, vô cùng thích sự trong trẻo linh động của tiểu nha đầu này, đặc biệt là đôi mắt, trong veo, vừa nhìn đã biết là loại người không biết mưu tính với người khác."
Lâm Tâm Mộc đưa tay kéo Vân Thiên Vũ, nhẹ nhàng nói đa tạ: "Đa tạ con."
"Ta tên là Vân Thiên Vũ, phu nhân có thể gọi ta là Thiên Vũ."
"Không, vẫn là gọi ngươi Vũ nhi đi."
Lâm Tâm Mộc kéo tay Vân Thiên Vũ, càng nhìn càng thấy thích, nếu như hai mươi năm trước bà ta không bị hôn mê, nói không chừng đã có một đứa con gái như thế này rồi. Như vậy thì tốt biết bao. Đáng tiếc bà ta đã ngủ hai mươi năm, không có lấy một đứa con ở bên cạnh.
Nhìn thấy Vân Thiên Vũ, bà ta liền nhịn không được mà xem nàng như con gái của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...