Ngày qua ngày, thời gian chớp mắt đã trôi qua mười ngày, tiến triển Vân Thiên Vũ tu luyện hết sức thần tốc, ban đầu từ Hoàng ling trung cấp tăng thẳng đến Lục linh đỉnh phong, lúc đầu nàng còn muốn đột phá thẳng tới Thanh linh.
Nhưng lúc nàng đang muốn đột phá thì chợt cảm thấy kinh mạch trong cơ thể kích động dữ dội, sau đó nàng cảm thấy khí huyết chảy ngược tới đỉnh đầu, nàng cảm thấy đầu mình sắp nổ, cả người khó chịu dị thường, cuối cùng không khống chế được phun ra một ngụm máu tươi.
Diệp Gia, Điêu Gia và Tiểu Anh tu luyện liền bị kinh động, một người, một chồn và một chim tất cả đều giật mình, lao tới bên người Vân Thiên Vũ kêu to:
“Vũ Mao, muội làm sao vậy?”
“Chủ tử, người làm sao vậy, người làm sao vậy?”
Tiếng kêu kinh hãi nơi này làm kinh động đến Quân Hạo Thiên ở phòng giữa Linh Ngọc Tiên Trì, Quân Hạo Thiên luôn luôn ở trên giường Ngọc Linh với Lâm Tâm Mộc, chỉ hy vọng sau khi Tâm Mộc tỉnh lại sẽ nhìn thấy hắn đầu tiên.
Còn chỗ đám người Vân Thiên Vũ và Diệp Gia tu luyện ở phòng tận trong cùng của Linh Ngọc Tiên Trì.
Vốn dĩ Quân Hạo Thiên đang yên giấc ngủ, bỗng nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, cơ thể khẽ động chạy đến căn phòng đám người Vân Thiên Vũ tu luyện.
Quân Hạo Thiên vừa nhìn thấy tình trạng Vân Thiên Vũ thì biết ngay đây là tu luyện linh lực rất mạnh khiến linh mạch tăng vọt, tình trạng như vậy nếu như xử lý không đúng cách rất có thể sẽ khiến nàng phát nổ mà chết, còn có khả năng khác là khiến kinh mạch của nàng đình trệ, sau đó sẽ khiến nàng thành phế nhân.
Quân Hạo Thiên tự tay chíu chíu vài cái, Tử linh nhanh chóng xông vào trong linh mạch Vân Thiên Vũ.
Tra ra thì ông ta kinh ngạc không thôi, không ngờ thằng tiểu nha đầu này là thượng đẳng nhất linh mạch thân thể, thảo nào trở thành cục diện như vậy.
Ông ta nhanh chóng dùng Tử linh trấn áp Lục linh cuồng loạn trong cơ thể Vân Thiên Vũ.
Đợi sau khi cho Lục linh yên ổn một chút, Quân Hạo Thiên mới nói với Vân Thiên Vũ rằng: “Đi, ta và người ra ngoài đánh một trận, nếu không tôi luyện linh mạch trong cơ thể ngươi, sau này khả năng tu vi linh mạch của ngươi sẽ trì trệ, ngươi thật sự không muốn sống nữa sao.”
Trong lòng Vân Thiên Vũ kinh hãi không thôi. Không ngờ rằng tu luyện linh lực còn có nhũng thứ cấm kỵ như vậy.
Trước khi chỉ hận trong không khí có ít linh lực, lại không biết rằng linh lực dày đặc cũng có hại.
Đây là nàng tham nhiều hại thân, xem ra nàng phải cẩn thận hơn.
Nhưng nghĩ đến linh mạch sẽ trì trệ, Vân Thiên Vũ rất đau lòng, nhanh chóng đứng dậy theo Quân Hạo Thiên đi ra ngoài, Diệp Gia, Điêu Gia và Tiểu Anh cũng nhanh đi theo phía sau.
Sau khi ra khỏi Linh Ngọc Tiên Trì, thân hình Quân Hạo Thiên khẽ động, nhảy lên giữa không trung, sau đó ông ta ở giữa không trung nói về phía Vân Thiên Vũ:
“Tới đi, bây giờ ngươi thi triển tất cả pháp lực đánh nhau với ta, nhớ kỹ, ngươi phải rèn luyện linh lực trong cơ thể người, ngươi tôi luyện càng thuần thục thì linh mạch của ngươi càng không có việc gì, nếu ngươi không tôi luyện nó, về sau tu vi linh lực của ngươi sẽ đình trệ một chỗ, không có bất kỳ tiến triển nào.”
Vân Thiên Vũ vừa nghe xong, sắc mặt có hơi tái đi, bàn tay khẽ động, một luồng Lục Linh cuồng nộ dâng lên, trực tiếp đánh thẳng về phía Quân Hạo Thiên, Quân Hạo Thiên nhẹ nhàng vung tay, mộ đạo Tử linh dâng lên, nhắm vào Lục linh lao đến, vang lên tiếng va đập.
Oành, ồn ào, trong Thiên Mộc sơn trang có rất nhiều thứ bị phá hủy.
Đồng thời Vân Thiên Vũ cũng bị Tử linh của Quân Hạo Thiên đánh bay ra ngoài, khí huyết trong ngực cuồn cuộn lên, nhưng nàng có thề thể cảm nhận được Lục linh của nàng vững vàng hơn, xem ra đánh nhau với Tử linh rất tốt cho việc tu luyện Lục Linh của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...