Vân Thiên Vũ nói rồi liền cầm khay đi đến trước mặt Phượng Vô Nhai, xua xua tay: “Tránh đường, ta muốn giao nộp dược liệu.”
Phượng Vô Nhai chầm chậm tránh ra, gương mặt tà mị đen kịt như vừa bị tát, nhưng đồng thời y cũng suy nghĩ lại thật kỹ, đúng, y và Vân Thiên Vũ không thể gọi là thân quen, sao có thể khẳng định chắc chắn nàng là người như thế nào chứ.
Phượng Vô Nhai xoay người nhìn theo Vân Thiên Vũ, lại chầm chậm nhìn sang Tiêu Cửu Uyên đứng cách đó không xa.
Tiêu Cửu Uyên nhìn y đầy khiêu khích, môi hắn nhếch lên thành một nụ cười đắc ý.
Sao nào, bổn vương không hề ép buộc nàng.
Khuôn mặt Phượng Vô Nhai trở nên xám xịt, y trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên rồi lạnh nhạt hừ mạnh một tiếng, Tiêu Cửu Uyên, ngươi tốt nhất đừng để ta tóm được, nếu để ta đây nắm được nhược điểm của ngươi, ta nhất định sẽ khiến ngươi mất mặt không thôi.
Tiêu Cửu Uyên nhếch môi, bổn vương sợ ngươi sao?
Một nén nhang đã tàn, Quân Hạo Thiên sai thuộc hạ giỏi y thuật nhất đến kiểm tra các tuyển thủ.
Bởi vì bị Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai làm gián đoạn nên thời gian được kéo dài, vì thế vòng này có hơn mười mấy người đậu.
Vân Thiên Vũ đương nhiên là một trong số đó.
Vòng thi thứ hai chính là hái thuốc.
Vòng thi này rất nguy hiểm, địa hình ở Thiên Mộc sơn trang là địa hình dốc, trên núi cũng có rất nhiều thú hoang hung dữ, mặc dù vậy, tuyển thủ sẽ có cơ hội tìm thấy các loại thảo dược quý hiếm, nhưng có một số động vật lại rất thông minh, chúng biết tìm và ăn các loại thảo dược quý hiếm, dần dần dựa vào tác dụng của những dượcliệu này mà biến thành linh thú, có thể tự do giao tiếp với con người.s
Do đó đừng nghĩ bọn họ chỉ đơn giản là đi hái thuốc, thực ra đây là một công việc cực kì nguy hiểm.
Người quản sự của Thiên Mộc sơn trang phổ biến về những mối nguy hiểm mà mọi người có thể gặp phải trên đườg thực hiện nhiệm vụ: “Ngọn núi Thiên Mộc sơn trang này có tên gọi là đỉnh núi quỷ, địa hình núi rất dốc, trên núi cũng có rất nhiều loại thảo dược quý hiếm, nhưng mọi người phải nhớ kĩ, những loại thảo dược này luôn được canh chừng bởi những con thú hoang hung dữ. Bọn chúng mỗi năm đều ăn dược liệu quý hiếm mà biến thành linh thú, nếu để chúng biết được các vị đánh cắp thức ăn của chúng, chúng nhất định sẽ không tha cho các vị.”
Quản sự ngưng một chút rồi lại tiếp tục lên tiếng: “Vì vậy, ở vòng thi này, các vị cũng có thể tự động bỏ cuộc.”
Sau khi nghe người quản sự nói xong, không ít người trong quảng trường lo lắng liếc nhìn xung quanh, còn có hai người bị dọa sợ, vội vàng đưa tay xin rút lui.
Những người còn lại không di chuyển.
Vân Thiên Vũ vẫn ung bình thản đứng trong đám đông, nàng không hề dao động. Diệp Gia đứng cách đó không xa thì ngược lại vô cùng lo lắng, đồng thời nàng cũng thật thất vọng về thân vương Tiêu Cửu Uyên, ban đầu nàng nghĩ nam nhân này sẽ có thể bảo vệ biểu muội thật tốt, không ngờ hắn không những không đứng ra bảo vệ biểu muội mà còn bày ra một bộ dạng lãnh đạm lạnh lùng.
Sau khi nghe lời nhắc nhở của quản sự Thiên Mộc sơn trang về thử thách trong vòng thi thứ hai này thì Ma Ảnh Cung Phượng Vô Nhai liền nhịn không được mà lo lắng cho Vân thiên Vũ, thực ra y có ý định muốn đứng lên ngăn cản Vân thiên Vũ tham gia vòng đấu, nhưng y chợt nhớ ra lời nữ nhân này vừa nói khi nãy nên đành nhịn xuống, nhưng y vẫn bất giác nắm chặt hai bàn tay, thủ hạ đứng sau lưng y nhìn thấy biểu hiện của chủ nhân thì không thể không nhíu mày, quân thượng đại nhân làm sao vậy?
Phượng Vô Nhai bất động.
Nhưng người mặc y phục trắng, đeo mặt nạ bạc là Tiêu Cửu Uyên lại sải bước đến trước mặt Vân Thiên Vũ, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Con ngươi của hắn đen láy, thăm thẳm như bóng đêm không có nửa tia ánh sáng.
Giọng nói âm trầm từ từ vang lên.
“Vân Thiên Vũ, bổn vương có thể không tính toán với ngươi chuyện tối hôm đó, ngươi đánh cắp binh phù và đạp bổn vương xuống xe thay vì phải cứu bổn vương. Bổn vương có thể để cho ngươi lấy công chuộc tội, chỉ cần ngươi nói ra thân phận của mình, vòng thi này ngươi có thể bỏ cuộc, bổn vương không trách tội ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...