Thật ra không chỉ là sợ Tiêu Cửu Uyên giết đám người Diệp Gia mà còn bởi vì Tiêu Cửu Uyên đã giúp đỡ nàng rất nhiều, thậm chí việc nàng có thể nhận nghĩa phụ là An thân vương gia như vậy đều là do Tiêu Cửu Uyên ra tay.
Lúc bản thân chưa giúp được Tiêu Cửu Uyên giải độc, chưa giúp hắn điều tra ra hung thủ đứng sau, nàng không muốn đối nghịch với Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ nghĩ, trấn tĩnh đứng trong hồ nước.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên đi vào chỗ tối nhìn thấy mình đi rồi mà nữ nhân đó vẫn đứng trong hồ nước, điều này khiến cho lửa trong lòng hắn càng hừng hực.
Nữ nhân đáng chết này tưởng rằng như vậy hắn sẽ mềm lòng sao?
Không, hắn sẽ không mềm lòng, nàng rõ ràng là nữ nhân có dã tâm.
Trước đây hắn đã cho nàng cơ hội rồi, để nàng nói ra thân phận của mình, nói ra có lẽ hắn sẽ bỏ qua cho nàng, nhưng nàng thì sao, lại bịa ra chuyện mình là hồn ma đến từ thế giới khác.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ đến đây, ánh mắt u ám không nói nên lời, tưởng rằng bịa ra chuyện ma quỷ như vậy hắn sẽ không có cách nào tra ra lai lịch của nàng sao?
Nàng nằm mơ đi.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ xong vững tâm hơn rất nhiều, nhưng lại nhanh chóng nghĩ đến khuôn mặt trắng bệch của Vân Thiên Vũ, cuối cùng cũng không chịu được mà ra lệnh cho Bạch Diệu: “Đi, để Linh Nghi quận chúa trở về, hôm nay tạm thời bỏ qua cho nàng ta.”
Bạch Diệu vẻ mặt cạn lời, chủ tử, người trừng phạt Linh Nghi quận chúa, bản thân cũng không dễ chịu, vậy hà tất phải trừng phạt nàng ta chứ.
Nhưng Bạch Diệu không dám nói, tâm trạng bây giờ của chủ tử chắc chắn là vô cùng khó chịu, gã hà cớ gì phải chọc tức hắn nữa.
Bạch Diệu quay người bay tới chỗ Vân Thiên Vũ.
Tiêu Cửu Uyên ở phía sau buồn bực giơ tay ra không trung, tiếng vang giống như tiếng sấm, kinh động đến người đang ngủ say.
Tiêu Cửu Uyên giận dữ bỏ đi.
Bạch Diệu đã bay tới bên hồ chỗ Vân Thiên Vũ, gã nhìn Vân Thiên Vũ trong hồ nước nói: “Linh Nghi quận chúa, vương gia nhà chúng tôi nói tạm thời tha cho người, nói người có thể về rồi.”
Vân Thiên Vũ mấp máy môi, yếu ớt nói: “Ta cần cảm ơn vương gia của các người sao?”
Bạch Diệu nghe Vân Thiên Vũ nói, mở miệng muốn nói, Linh Nghi quận chúa, thật ra vương gia nhà chúng tôi đối với người không giống với những người khác.
Nếu là người khác lừa ngài ấy thì sớm đã bị phanh thây rồi, nào có đối với quận chúa người như vậy, chỉ ném vào trong hồ nước ngâm mình, như vậy tâm trạng vương gia cũng không tốt.
Nhưng Bạch Diệu nói rồi chưa chắc Vân Thiên Vũ đã tin, bây giờ hai người này thật sự là oan gia đối đầu rồi.
Bạch Diệu không nói ra được phiền não.
Vân Thiên Vũ chẳng muốn tranh luận với Bạch Diệu, nàng bay về phía bờ hồ.
Nàng vừa lên bờ, Bạch Diệu tự động rời đi.
Vân Thiên Vũ vừa lên bờ đã bị không khí lạnh của đêm tối làm run lên bần bật, nàng nhanh chóng vận linh lực, hong khô y phục bị ướt trên người.
Nhưng mặc dù hong khô rồi nàng vẫn cảm thấy lạnh, xem ra nàng đã nhiễm bệnh rồi.
Vân Thiên Vũ vội lấy đan dược từ trong Phượng Linh giới ra uống, cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
Đợi cho thân thể đỡ hơn một chút, nàng quay người đi về phía Tây Phượng viện nơi mình sống, chỉ là vừa đi được vài bước thì nhìn thấy đối diện có vài bóng người chạy vội đến.
Chính là đám người Diệp Gia và Tiểu Linh Đang, trước đây họ luôn đợi ở trong hoa viên nơi Vân Thiên Vũ, rất lâu không nghe thấy phía canh nhà có động tĩnh gì.
Diệp Gia không yên tâm chạy tới gọi người nhưng lại phát hiện không thấy người nữa, mấy người họ liền kinh ngạc, lo sợ rằng Vân Thiên Vũ có phải bị Tiêu Cửu Uyên giết rồi không.
Mấy người đó gấp rút chia nhau ra tìm tứ phía, cùng chạy đến là bởi vì nghe thấy ở bên này có tiếng động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...