Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Tiêu Cửu Uyên nhìn thấy khuôn mặt nàng liền nghĩ đến chuyện mình bị người khác trêu đùa, bỗng chốc trong lòng tức giận đến đỉnh điểm, ánh mắt hắn đầy sự lạnh lẽo, u ám nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Đây là ngươi cảm thấy bổn vương không còn giá trị lợi dụng nữa hay là cho rằng mình tìm được một chỗ dựa khác, không cần bổn vương nữa rồi.”

Tiêu Cửu Uyên nói xong thì hừ lạnh một tiếng: “Tưởng rằng lợi dụng bổn vương có thể tùy tiện bỏ đi sao? Vân Thiên Vũ, ngươi đừng có nằm mơ, ngươi nghe rõ cho ta, trò chơi bắt đầu rồi, bổn vương mới có cơ hội cho ngừng lại, ngươi... không có tư cách dừng lại.”

Tiêu Cửu Uyên nói xong ánh mắt u ám nhìn Vân Thiên Vũ.

Vân Thiên Vũ sắc mặt thản nhiên nhìn hắn, không hề tranh luận với hắn.


Nàng chỉ làm chuyện mình nên làm.

Nàng không phủ định Tiêu Cửu Uyên đã giúp đỡ nàng rất nhiều, che chở cho nàng rất nhiều.

Cho nên nàng mới gắng hết sức mình giải độc cho hắn.

Nàng dùng thân phận Ly thân vương phi bảo vệ chính mình, điều kiện giao dịch lúc đó là tìm ra hung thủ đứng đằng sau giết vị hôn thê của hắn, những điều này nàng đều sẽ nói được làm được.

Nhưng đến khi làm xong những điều này, nàng và hắn không còn gặp nhau nữa.

Vân Thiên Vũ khẽ cười, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.

Vẻ mặt nàng như vậy càng làm cho Tiêu Cửu Uyên thêm tức giận. Tiêu Cửu Uyên gằn giọng nói: “Ngươi làm chuyện sai trái như thế, còn làm ra vẻ bổn vương sai. Vân Thiên Vũ, nếu không phải ngươi còn tác dụng với bổn vương, bổn vương sớm đã cho ngươi một chưởng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho ngươi láo xược thế này đâu.”


Hắn nói xong, không đợi Vân Thiên Vũ nói câu nào đã lạnh lùng nói: “Không phải ngươi thích mang một bộ mặt có vết sẹo để lừa người sao? Được, kể từ bây giờ, ngươi phải mang bộ mặt có vết sẹo đó đi gặp người khác cho ta, nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của bổn vương, không được để ai nhìn thấy dung mạo của ngươi, ngươi thích mang bộ mặt có sẹo, bổn vương sẽ để ngươi toại nguyện, còn nữa, không được đeo khăn che mặt, nếu dám chống lại mệnh lệnh của bổn vương.”

Tiêu Cửu Uyên dừng lại một chút nghĩ cách nên trừng phạt nữ nhân này thế nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra, cuối cùng lạnh lùng nói: “Bổn vương sẽ giết hết tất cả người bên cạnh ngươi. Diệp Gia gì gì đó, cô ta là người hạ độc Tưởng quốc công, nếu bổn vương nói chuyện này với Tưởng gia, cô ta sẽ chết không có chỗ chôn. Còn có Tiểu Linh Đang, còn có Họa Mi, đúng rồi, còn có con chồn và con két nữa, nếu ngươi dám làm trái lời ta, bổn vương sẽ giết hết từng người.”

Tiêu Cửu Uyên nói xong, sắc mặt Vân Thiên Vũ khó coi nhìn hắn, cuối cùng cắn răng: “Được.”

Nàng đã hại Tiểu Báo Tử bọn họ chịu phạt rồi, không muốn làm hại thêm biểu tỷ và Họa Mi nữa, huống hồ nàng căn bản không để ý người khác nói gì về khuôn mặt mình.


Lời nói chắc như đinh đóng cột của Vân Thiên Vũ không khiến cho Tiêu Cửu Uyên vui vẻ mà trái lại càng khiến cho hắn tâm phiền ý loạn, đặc biệt là nhìn thấy khuôn mặt nàng ngày càng tái nhợt trong nước, điều này khiến cho trong lòng Tiêu Cửu Uyên cảm thấy buồn bực khó chịu.

Cuối cùng đứng dậy kiêu ngạo nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Ngươi tốt nhất đừng để bổn vương điều tra ra ngươi là người có dã tâm, mượn thời cơ mưu hại bổn vương, nếu để bổn vương điều tra ra, bổn vương sẽ không dễ dàng tha cho ngươi.”

Hắn nói xong thì quay người đi, Vân Thiên Vũ ở phía sau thở phào nhẹ nhõm, thân thể không khống chế nổi mà run lên, nước hồ cuối tháng tám rất lạnh, rất lạnh, nàng đã ngâm trong hồ rất lâu, bây giờ chỉ cảm thấy khắp người lạnh đến thấu tim.

Nhưng mặc dù Tiêu Cửu Uyên đi rồi nhưng nghĩ đến lời hắn nói, Vân Thiên Vũ sợ tên đó giận dữ lên sẽ xử lý biểu tỷ Diệp Gia và những người khác, cho nên vẫn chịu đựng không động đậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui