Tiêu Cửu Uyên càng nghĩ trong lòng càng tức giận, vẻ mặt sắc lạnh vô tình.
“Vân Thiên Vũ, mặt ngươi rõ ràng sớm đã khỏi rồi, lại còn cứ lừa bổn vương. Ngươi nhờ mang danh Ly thân vương phi mà có thể bảo vệ chính mình, vậy mà lại bỡn cợt sau lưng ta. Bây giờ bổn vương bảo ngươi nói ra thân phận thì ngươi lại bịa ra chuyện hồn phách dị giới gì gì đấy để lừa ta.”
Tiêu Cửu Uyên vừa dứt lời liền giơ tay ra hướng về phía sau Vân Thiên Vũ, một đường hầm lớn bị nổ ra.
Đất bắn tung tóe vào đầy người Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ thấy Tiêu Cửu Uyên nổi giận, không muốn kích động hắn, chậm rãi nói: “Nếu vương gia thấy tức giận có thể tiến cung xin hoàng thượng hạ chỉ từ hôn, phế bỏ vị hôn thê là ta đây.”
Nàng vốn có ý để Tiêu Cửu Uyên hả giận.
Ai biết được khi nghe nàng nói xong, lửa giận trong lòng Tiêu Cửu Uyên càng lớn, đồng tử rực đỏ, u ám nhếch miệng nói: “Bây giờ ngươi cứng cáp rồi, có đường lui rồi, tìm được người tiếp theo bảo vệ cho ngươi rồi nên cho rằng có thể bỏ bổn vương rồi.”
Vân Thiên Vũ cạn lời, sao cuối cùng lại thành nàng vứt bỏ hắn rồi.
“Vậy vương gia muốn thế nào?”
Thế này không được, thế kia cũng không xong, vậy hắn muốn thế nào đây.
Tiêu Cửu Uyên ngước mắt, đột nhiên cười lạnh: “Thế nào? Ngươi cho rằng bổn vương sẽ dễ dàng tha cho người lừa bổn vương sao.”
Hắn vừa dứt lời thì đột nhiên quay người, trực tiếp chạy tới bên cạnh Vân Thiên Vũ, đưa tay ra xách Vân Thiên Vũ đi.
Vân Thiên Vũ lại không giãy giụa, không biết gã này xử lý nàng thế nào mới hết giận.
Dù sao thì chuyện lần này nàng thực sự cũng có chỗ sai, bởi vì Tiêu Cửu Uyên luôn đối đãi tốt với nàng, nàng sớm nên nói chuyện này với hắn rồi.
Bây giờ hắn tức giận, nàng bằng lòng chịu đựng.
Đợi cơn giận lắng xuống rồi tính tiếp.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ, thân thể rơi xuống vèo một tiếng, nàng vội nhìn xuống dưới thì nhìn thấy phía dưới người mình là một cái hồ.
Bây giờ là cuối tháng tám, nếu nàng rơi xuống hồ nói không chừng sẽ sinh bệnh, cho nên Vân Thiên Vũ muốn mượn linh lực rời đi.
Ai biết được phía trên đỉnh đầu lại truyền đến một giọng nói trầm lạnh: “Ngươi rời đi thử xem, nếu ngươi dám rời đi, ta sẽ giết những đứa trẻ đó.”
Giọng nói xơ xác tiêu điều của Tiêu Cửu Uyên vừa cất lên, Vân Thiên Vũ đã hiểu được chuyện này, thì ra Tiêu Cửu Uyên muốn ném nàng vào trong hồ là để trừng phạt nàng.
Được thôi.
Nàng chấp nhận.
Vân Thiên Vũ không giãy giụa nữa, một tiếng trống vang lên trong hồ nước.
Thân thể vừa rơi vào hồ, hơi lạnh ngay tức khắc tản ra xung quanh, khiến cô không chịu được mà rùng mình.
Mà Tiêu Cửu Uyên phía trên đỉnh đầu lại động người, đáp xuống một hòn đá lớn bên bờ. Hắn ngạo nghễ lạnh lùng ngồi trên phiến đá, nhìn xuống Vân Thiên Vũ đang nghiến răng trong hồ, ánh mắt u ám nói không nên lời.
Trong hồ, sau khi Vân Thiên Vũ trải qua sự rét lạnh ban đầu, thân thể đã thích ứng được nước ấm trong hồ, cả người nàng bình tĩnh trở lại, từ từ ngước mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên đang ngồi bên bờ, chậm rãi nói: “Ta xuống hồ không phải vì sợ người giết những đứa trẻ đó.”
“Thật ra chúng không hề có chút liên quan gì tới ta, nếu người không còn lương tâm thì người cứ giết chúng.”
“Ta cam tâm tình nguyện xuống hồ chỉ là vì trả lại ân tình trước đây người đã giúp đỡ ta, Tiêu Cửu Uyên, đợi ta giải được độc cho người, bắt hung thủ cầm đầu phía sau, chúng ta sẽ không còn nợ nhau nữa.”
Một câu nợ nhau khiến cho trong lòng Tiêu Cửu Uyên đột nhiên thấy không thoải mái, chỉ là hắn chưa kịp hiểu được sự khó chịu trong lòng. Trong hồ, khăn che mặt của Vân Thiên Vũ vì bị nhúng trong nước rơi xuống, đồng thời vết sẹo trên mặt nàng cũng dần chảy xuống, lộ ra dung mạo thanh tú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...