Bởi vì diện mạo này của đại công tử Vĩnh Ninh hầu quá giống Liễu thị, Vân Thiên Vũ lại vô cùng ghét Liễu thị, cho nên ghét lây sang Vân Hách đến.
Phượng Vô Nhai này cũng bị ghét lây rồi.
Một thân quyến rũ mà không chỗ dùng, đành tích tụ trong lòng nhìn Vân Thiên Vũ quay người đi vào trong.
Vân Thiên Vũ vừa đi phất tay với Phượng Vô Nhai phía sau: “Khoan đã, chúng ta thương lượng làm sao cứu người.”
“Được.”
Phượng Vô Nhai phía sau cười khẽ, nụ cười khiến cho bao nhiêu nữ tử trước cửa đỏ mặt loạn tim.
Đại công tử của Vĩnh Ninh hầu phủ này có sức hút ma mị như vậy từ khi nào?
Đáng tiếc, Phượng Vô Nhai xoay người, cũng không thèm liếc những nữ nhân này một cái, thong dong dẫn người nghênh ngang rời đi.
Nữ khách mời và nam khách mời của yến hội đều tách ra mà đi như vậy.
Vân Thiên Vũ dẫn đám người Diệp Gia chiêu đãi nữ khách mời, nam khách mời bên kia có lão vương gia cùng Tiêu Dạ Thần chiêu đãi.
Vân Thiên Vũ giờ này ngày này ở Vĩnh Ninh hầu đã không còn giống với trước kia, các phu nhân và tiểu thư, đều vô cùng khách khí với nàng, chính là Yến Thanh Phong của Yến Bắc Vương phủ đứng đầu trong tứ đại gia tộc, Tô Phi Yên của Tô quốc công phủ đều vô cùng khách khí Vân Thiên Vũ, về phần Tưởng Ngọc Khê của Tưởng quốc công phủ, tuy rằng không nói thêm gì, nhưng cũng không làm phiền Vân Thiên Vũ.
Những người trong các gia tộc khác nhìn thấy người của tứ đại gia tộc không hề gây khó dễ cho Vân Thiên Vũ, đương nhiên cũng không dám gây phiền hà cho cô.
Suốt yến hội, có thể nói cả chủ và khách đều vô cùng vui vẻ.
Phía nam khách mời bên kia, vương gia và Tiêu Dạ Thần tiếp đãi vô cùng chu đáo. Đêm nay hai ông cháu vô cùng vui vẻ.
An thân vương phủ đã lâu không náo nhiệt như vậy.
Lão vương giả vui đến mức uống mấy ly rượu, cuối cùng nếu không phải Tiêu Dạ Thần ngăn cản, lão còn muốn uống nữa.
Bên phía nam khách mời, cả chủ lẫn khách đều vô cùng vui vẻ.
Đợi đến lúc khách ra về hết, đêm cũng đã khuya.
Lão vương gia uống rượu được người dìu về phòng.
Tiêu Dạ Thần dẫn thủ hạ đến đưa Vân Thiên Vũ trở về, cũng quan tâm hỏi: “Tiểu cô cô, đêm nay không ai gây phiền phức cho muội chứ?”
Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Không có, họ đối với ta rất tốt.”
Tiêu Dạ Thần thả lỏng, sắc mặt dễ chịu hơn, nếu có người dám gây phiền phức cho Vũ Mao, gã không ngại ra tay xử lý họ.
Tiêu Dạ Thần nghĩ nghĩ lại nhìn Vân Thiên Vũ: “Đúng rồi, nghe nói lúc trước Cửu hoàng thúc đến tìm muội, sau đó sao lại đi rồi?”
Vân Thiên Vũ suy nghĩ một chút lắc đầu nói: “Hắn có việc bận, cho nên đi rồi.”
Vân Thiên Vũ cũng không muốn Tiêu Dạ Thần liên quan đến mối quan hệ giữa Tiêu Cửu Uyên và nàng, để tránh Tiêu Cửu Uyên giận chó đánh mèo trút giận lên người Tiêu Dạ Thần.
Từ giờ trở đi, nghĩa phụ và Tiêu Dạ Thần đều là người thân của nàng, nàng không thể không suy nghĩ cho bọn họ.
Tiêu Dạ Thần nghe Vân Thiên Vũ nói xong, liền yên tâm, hơn nữa đêm nay gã cũng uống không ít, có chút men say, cho nên Tiêu Dạ Thần đưa Vân Thiên Vũ đến Tây Phượng viện rồi nói.
“Tiểu cô cô, muội nghỉ ngơi sớm đi, ta về đi ngủ đây. Đúng rồi, sáng sớm ngày mai ta muốn đi Tây Sơn đại doanh, nếu muội có chuyện gì có thể sai thị vệ đưa tin cho ta.”
“Được.” Vân Thiên Vũ gật đầu, đứng ở trước cửa đưa mắt nhìn Tiêu Dạ Thần rời đi, trong lòng có một chút ấm áp, sau đó nàng được dẫn vào Tây Phượng viện.
Khi nàng vào Tây Phượng viện, vào phòng của mình, nhìn thấy Phượng Vô Nhai một thân hồng y, dáng vẻ thong dong vô cùng tựa vào giường cô, lười nhác uống trà, vẻ mặt mị hoặc mà tao nhã.
Vân Thiên Vũ mau chóng phất tay cho hai người Diệp Gia và Hoạ Mi rời đi.
Diệp Gia nhìn Vân Thiên Vũ, liếc mắt một cái, có cảm giác con người Phượng Vô Nhai này quá nguy hiểm, nếu để cho Tiêu Cửu Uyên nhìn thấy nàng và Phượng Vô Nhai ở bên nhau, chỉ sợ sẽ chọc tức hắn, đây không phải chuyện gì tốt.
Nhưng nghĩ đến đám nhóc Tiểu Báo Tử kia bị Tiêu Cửu Uyên treo trên cổng thành, Diệp Gia lại không biết nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...