Tiêu Lăng Phong nhìn Tiêu Dạ Thần, sau cùng chỉ buông tiếng thở dài, gật đầu: "Thôi được, cháu đã quyết định rồi thì ngày mai tổ phụ sẽ tiến cung xin hoàng thượng hạ chỉ, một là để Vân nha đầu có danh phận chính thức, hai là để xin cho nó một phong hiệu quận chúa. Dù thế nào đi nữa, bổn vương đã nhận con bé làm nghĩa nữ thì không thể bạc đãi nó được."
"Vâng, gia gia cứ làm vậy đi." Tiêu Dạ Thần vui vẻ đáp, Tiêu Lăng Phong lại thở dài thườn thượt, xoay người đi ra.
Thoắt cái tôn tử như đã chín chắn chững chạc hơn, không còn là tên tiểu tử bộp chộp như trước kia nhưng thú thật cái giá phải trả khiến lão vẫn khó tránh đau lòng.
Trong thư phòng, Tiêu Dạ Thần khẽ nở nụ cười, lòng thầm nghĩ, Vũ Mao, trước đây muội từng chiếm giữ một vị trí sâu thẳm trong trái tim ta, bây giờ muội là người nhà của ta, kể từ giờ chúng ta sẽ bảo vệ muội, không để cho ai hiếp đáp muội nữa.
Tây Phượng viện, phủ An thân vương là nơi Vân Thiên Vũ ở.
Nơi này thoáng đãng rộng rãi hơn cái viện Vân Thiên Vũ ở trước đây nhiều, nó chiếm diện tích cực lớn, trong viện cây cối hoa cỏ, hòn non bộ, đá sỏi đầy đủ không thiếu thứ gì, trông vào thấy đẹp đẽ hoàn mỹ khôn tả.
Lúc này trong Tây Phượng viện, ánh đèn rọi sáng nơi nơi khiến cảnh vật trở nên mờ ảo, càng làm tăng thêm vẻ hoa lệ. Họa Mi nhìn đến đờ đẫn, buột miệng khen: "Nơi này đẹp quá!"
Nàng ta vừa nói dứt câu thì có bốn tỳ nữ đi tới, cung kính cúi người với Vân Thiên Vũ nói: "Chào tiểu thư, chúng nô tỳ là người vương gia phái tới hầu hạ tiểu thư ạ."
Mặt mũi cả bốn trông đều thanh tú, cử chỉ đoan chính, nữ tử đứng đầu tuổi tác lớn hơn đôi chút, bước ra cung kính thưa: "Nô tỳ tên là Tiểu Mai."
"Nô tỳ Tiểu Lan."
"Nô tỳ Tiểu Tùng."
"Nô tỳ Tiểu Trúc."
"Chúng nô tỳ tham kiến tiểu thư."
Tuy rằng vương phủ người ít nhưng a hoàn được dạy dỗ hiểu lễ nghĩa phép tắc hơn những nơi khác. Chỉ một điểm nho nhỏ này thôi nhưng Vân Thiên Vũ đã đánh giá rất cao.
"Ừm, các ngươi đứng lên đi."
Cả bốn người đứng dậy, Tiểu Mai nhanh nhẹn bước lên trước nói: "Sau này trong Tây Phượng viện có chuyện gì, tiểu thư cứ việc sai chúng nô tỳ đi làm là được, còn phần chăm sóc tiểu thư thì giao cho hai vị tỷ tỷ này."
Vân Thiên Vũ mỉm cười gật đầu, sau đó theo Tiểu Mai đi thẳng về phòng. Trên đường đi, Tiểu Mai kể vắn tắt về tình hình trong vương phủ một lượt, sau đó đưa Vân Thiên Vũ vào phòng.
"Hôm nay trời đã tối, chúng nô tỳ đã chuẩn bị sẵn nước tắm có hoa trong phòng tắm bên cạnh, tiểu thư ngâm xong là có thể đi ngủ."
Vân Thiên Vũ dẫn Họa Mi và Diệp Gia đi vào, Điêu Gia và Tiểu Anh chẳng biết đã chạy đến đâu chơi rồi.
Lúc ngâm mình trong phòng tắm, Vân Thiên Vũ không khỏi nghĩ đến Tiêu Cửu Uyên. Nàng cứ tưởng tối nay sẽ xảy ra một trận chiến ác liệt, nào ngờ cuối cùng lại được giải quyết dễ dàng, tất cả đều là nhờ Tiêu Cửu Uyên đã thuyết phục lão vương gia phủ An thân vương, thế nên nàng lại nợ Tiêu Cửu Uyên thêm một lần.
Ánh mắt Vân Thiên Vũ tối sầm lại, nghĩ đến chuyện mình lừa Tiêu Cửu Uyên bỗng thấy bản thân có phần không phải, chốc nữa nàng sẽ lựa thời gian nói hết mọi chuyện cho Tiêu Cửu Uyên nghe, dù Tiêu Cửu Uyên sẽ nổi cơn lôi đình nhưng nàng cứ chịu đựng lửa giận của hắn là xong.
Đã có chủ ý, tâm trạng Vân Thiên Vũ cũng bình ổn lại, yên tâm ngâm mình. Ngâm mình xong, nàng thoải mái đi ngủ, đây là giấc ngủ ngon nhất kể từ khi nàng xuyên không tới nơi này.
Sáng sớm hôm sau, lão vương gia phủ An thân vương lên triều. Sự việc khiến cả triều kinh động, đến hoàng thượng cũng phải lấy làm lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...