Editor: LaOngDao142
Liễu thị hướng Vân Lôi kêu lên: "Hậu gia, chúng ta thật không có quan hệ a, thiếp thân là bị người hãm hại a."
Vân Lôi chần chờ, hắn và Liễu thị bao nhiêu năm vợ chồng, thế nào nhẫn tâm thật sự giết bà ta đây.
Vân Thiên Vũ vừa nhìn Vân Lôi do dự, cười lạnh, thật ra thì nàng biết chỉ dựa vào chuyện lão đạo sĩ, Vân Lôi chưa chắc nhẫn tâm giết chết nữ nhân này, nhưng nếu như dẫn dắt tới một chuyện khác, Vân Thiên Vũ suy nghĩ lạnh nhạt mở miệng.
"Thật ra thì muốn chứng minh Hậu phu nhân trong sạch, rất đơn giản, chỉ cần lục soát một chút chỗ ở của phu nhân liền biết, nếu như Hậu phu nhân cùng lão đạo sĩ ngày thường thật sự không lui tới, tự nhiên không có gì, nhưng nếu như có lui tới, nhất định sẽ lục soát ra chút gì đó."
Vân Thiên Vũ nói xong, người khác không nói gì, Liễu thị sắc mặt đại biến hét rầm lên: "Ai dám lục soát chỗ của ta."
Phản ứng của bà ta quá kịch liệt, ở trong mắt tất cả mọi người, rối rít suy đoán có phải bà ta thật sự cùng lão đạo sĩ kia có gian tình với nhau.
Sắc mặt Vân Lôi thay đổi, tiến lên từng bước xách theo Liễu thị, cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Ta cũng muốn nhìn một chút bên trong có cái gì mờ ám."
Liễu thị sắc mặt tái nhợt, liều mạng lắc đầu, đáng tiếc Vân Lôi không để ý tới nàng.
Toàn bộ hạ nhân trong Vĩnh Ninh Hậu phủ cũng không dám động đậy.
Bất quá Vân Thiên Vũ lại không nhanh không chậm đi theo, đi theo phía sau còn có Tiểu Linh Đang và Họa Mi.
Vân Thiên Tuyết cũng dẫn nha hoàn cùng đi theo ở phía sau, đi tới tiểu viện củ mẫu thân nàng ta.
Phía trước Vân Lôi lôi kéo theo Liễu thị sắc mặt khó coi quay đầu nhìn về Vân Thiên Vũ cùng Vân Thiên Tuyết sau lưng: "Người nào cũng không cho đi theo."
Nếu như thật sự có cái gì, hắn tính toán tự mình xử lý.
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ lại không đồng ý: "Hậu gia lời nói này sai lầm rồi đi, Hậu phu nhân một mực chắc chắn nói là ta vu oan hãm hại bà ta, ta sao có thể tùy tiện để người khác vu oan được, tự nhiên muốn tra ra cho rõ ràng."
Vân Thiên Vũ sau khi nói xong lại nói tiếp: "Nếu như Hậu gia không để cho ta đi cũng được, có điều ta không thể quản được cái miệng."
Nàng đây là nói cho Vân Lôi, nếu không để cho nàng đi theo, nàng sẽ nói Liễu thị cùng Nghiễm Dương đạo trưởng vụng trộm.
Vân Lôi thiếu chút nữa bị tức chết, ánh mắt u ám giống như ma quỷ trong Địa ngục, âm trầm lạnh lẽo vèo vèo, song hắn ta cũng là không nói cái gì nữa, xoay người kéo lôi Liễu thị liền đi.
Tối nay hắn đã vô cùng mất mặt rồi, nếu như trong sân Liễu thị lục soát không được gì, hắn còn có thể cứu vãn lại một chút ít mặt mũi, nếu như thật sự lục soát ra thứ gì, hắn tất nhiên không tha cho tiện nhân kia.
Mà Liễu thị trong tay Vân Lôi, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, bà ta liều mạng lắc đầu cùng Vân Lôi nói: "Hậu gia, ngươi đừng tin lời nói của tiểu tiện nhân kia, thiếp thân cùng Nghiễm Dương đạo trưởng thật không có gì, thiếp thân chỉ yêu một mình Hậu gia."
Đáng tiếc Liễu thị như thú tội, càng khiến cho Vân Lôi nghi ngờ.
Đoàn người rất nhanh đến trong sân tiểu viện của Vĩnh Ninh Hậu phu nhân Liễu thị.
Vân Lôi ra lệnh bầu ngực già đi lục soát viện, Vân Thiên Vũ cũng giả bộ ra lệnh Tiểu Linh Đang và Họa Mi đi theo vú già cùng đi xem một chút, để tránh bỏ sót.
Trong phòng khách, Vân Lôi ngồi ngay ngắn ngồi, gương mặt đen thui nhìn Liễu thị.
Liễu thị sớm mất đi vẻ oai phòng nhanh nhẹn thường ngày, cả người thê thảm không dứt, bà ta chảy nước mắt nhìn Vân Lôi nói: "Hậu gia, ta thật không có cùng đạo trưởng phát sinh chuyện gì, người ta thích ái mộ vẫn là Hậu gia, Hậu gia, ngươi tin tưởng ta đi, ngươi xem ta thay Hậu gia sinh hai đứa bé, nếu không phải yêu Hậu gia, làm sao sẽ thay Hậu gia sinh ra hai đứa bé đây."
"Hậu gia nếu như không tin, có thể đi tra, tra ta cùng đạo trưởng lúc nào quen biết hau, ta và hắn chính là hai năm trước mới biết nhau a."
Liễu thị khóc rống chảy nước mắt, thương tâm không dứt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...