Editor: LaOngDao142
Cuối cùng trong trong phòng khách, chỉ còn lại Vân Thiên Vũ và Họa Mi. Họa Mi nhìn Vân Thiên Vũ nháy mắt nói: "Tiểu thư, vậy chúng ta làm cái gì."
Vân Thiên Vũ thiêu mi sâu kín mở miệng: "Ta dĩ nhiên là phụ trách châm dầu vào lửa, chuyện như vậy làm sao có thể thiếu ta châm dầu vào lửa được chứ, về phần ngươi, có thể dọn dẹp cái bàn này sao?"
Vân Thiên Vũ liếc nhìn cái bàn, trên bàn các món ăn mà các nàng ăn còn dư lại.
Họa Mi lập tức nở nụ cười: "Hảo, vậy ta dọn dẹp cái bàn."
Khi Họa Mi đem đồ trên bàn dọn dẹp sạch sẻ, cầm chén trên bàn đưa đến bếp phòng.
Trong phòng, chỉ còn lại Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ nhắm mắt dưỡng thần, bất quá đầu óc cũng không được rảnh rỗi, suy nghĩ như thế nào để châm dầu vào lửa.
Nàng đang suy nghĩ, không khí đột nhiên ngưng đọng, rõ ràng là có người tới, Vân Thiên Vũ xoay người lườm một cái, trong trẻo lạnh lùng quát lạnh: "Người nào, ra ngoài, lén lút làm cái gì?"
"Ha hả, đây là lại làm chuyện lòng dạ hiểm độc?"
Cùng với lời nói biếng nhác mị hoặc, một bóng dáng hồng diễm rơi xuống chỗ ngồi trong phòng khách.
Vân Thiên Vũ nhíu mi nhìn lại, mắt hoa đào mặc hồng y, thái độ mị hoặc tự nhiên.
Có ai ngoài Ma Quân Ma Ảnh Cung Phượng Vô Nhai.
"Nguyên lai là Ma Quân đại nhân đại giá quang lâm, không biết Ma Quân đại nhân ngài đến Tử Trúc Hiên nho nhỏ của ta là có gì chỉ giáo."
Vân Thiên Vũ tức giận mở miệng.
Phượng Vô Nhai ha hả cười khẽ, mắt hoa đào cong cong cười một tiếng, trong con ngươi xẹt qua tinh quang, vô hạn phong tình bắn tới, vừa nhìn chính là một kẻ gieo tại họa cho các nữ tử.
Song hắn nhanh chóng thu lại nụ cười vui vẻ, trong đôi mắt hoa đào kia, hiện lên lãnh ý, âm trầm nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ nói.
"Bản quân là tới tìm ngươi tính sổ, ngươi thật là to gan a, thế nhưng có can đảm hạ độc đối với bản quân."
Thiên hạ này người dám hạ độc hắn đại khái cũng chỉ có nữ tử trước mắt.
Vân Thiên Vũ cười lạnh nhìn về hắn, cười một tiếng khiến cho các vết sẹo trên mặt có chút dử tợn.
Gần đây nàng cũng dùng các dụng cụ dịch dung trong Phượng Linh Giới dịch dung trên mặt, đây là để phòng ngừa ngày nào đó Tiêu Cửu Uyên chợt lấy khăn mặt nàng sa, phát hiện khuôn mặt của nàng.
Đợi đến nàng giải được độc trên người Tiêu Cửu Uyên, đến lúc đó nàng sẽ đem chuyện này nói ra, coi như hắn tức giận, có lẽ chuyện này cũng có thể được bỏ qua.
Tất nhiên là do hắn đã đáp ứng nàng một điều kiện.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa ngước mắt nhìn về Phượng Vô Nhai đối diện, Phượng Vô Nhai đang im lặng nhìn mặt của nàng.
Ánh mắt kia rõ ràng là biết dung nhan của Vân Thiên Vũ đã khôi phục.
Vân Thiên Vũ tức giận ở trong lòng thì thầm mắngTiểu Linh Đang cái miệng rộng này, thế nào đem chuyện của nàng nói cho ca ca của nàng ấy biết.
"Phượng Vô Nhai, ngươi làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ ta không nên hảo hảo giáo huấn ngươi một chút sao?"
"Coi như ngươi là vì muội muội thử dò xét ta, nhưng vẫn như cũ khiến ta tức giận, ta tại sao không thể hạ độc ngươi, ngươi nên may mắn ta chỉ là giáo huấn ngươi, mà cũng không thật sự hạ độc ngươi."
"Ha ha, thật cuồng vọng, ngươi cho rằng ngươi có thể chân chính hạ độc được bản quân."
Phượng Vô Nhai kiêu ngạo tà mị mở miệng, dáng vẻ không tin Vân Thiên Vũ nói.
Vân Thiên Vũ cười lạnh: "Phượng Vô Nhai, ngươi cho rằng ngươi là Tử Linh thì không có độc dược nào thương tổn được tới ngươi sao? Thật là buồn cười."
"Buồn cười không bản quân không biết, bất quá ngươi hạ độc bản quân, bản quân sao có thể cứ tính như vậy."
Hắn dứt lời thân hình vừa động, bóng dáng như một đám mây lửa đỏ nhẹ nhàng hướng tới Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ thân hình vừa động liền muốn lui về phía sau, không nghĩ tới một bóng dáng khác màu đen phảng phất như U Linh tiến đến, giơ tay lên một chưởng đỡ lấy một chưởng của Phượng Vô Nhai, Phượng Vô Nhai giơ tay lên, hai chưởng phong cứng rắn chạm nhau, một chưởng lực hạ, phòng khách không ít đồ cũng bị oanh bay, vỡ vụn đầy đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...