Editor: LaOngDao142
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tiêu Cửu Uyên cũng âm trầm.
Hai mắt của hắn phát ra hàn khí, sát khí tràn ngập ở quanh thân.
Bất quá chỉ trong chốc lát, hắn liền tĩnh táo rất nhiều, trầm giọng mở miệng nói.
"Người này không phải mưu tính bổn vương, bởi vì muốn mưu tính bổn vương người nọ phải hết sức cẩn thận, hắn chỉ sợ bổn vương tra ra dấu vết, cho nên vẫn rất cẩn thận làm việc, không dễ dàng lộ diện, càng không thể nào cho ngươi đi bắt Tiểu Linh Đang, cho nên là người khác."
Vân Thiên Vũ nghe Tiêu Cửu Uyên nói, đúng là có lý, nhưng nếu không phải người chủ mưu ám sát vị hôn thê của Tiêu Cửu Uyên, vậy là ai, nàng cùng ai có mối thâm thù lớn như vậy, người này muốn giết nàng a.
Trừ mẹ con Liễu thị, nàng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ đến người muốn hại Tiêu Cửu Uyên, không nghĩ ra được ai khác.
"Bất kể là ai, ta phải đi đến sườn núi Tiểu Phượng một chuyến, tới đó sẽ biết người nào gài bẫy."
Vân Thiên Vũ nói xong, Diệp Gia, Điêu Gia còn có Tiểu Anh thật nhanh cướp lời.
"Chúng ta và ngươi cùng đi."
Vân Thiên Vũ đang muốn nói chuyện, Tiêu Cửu Uyên dã lên tiếng: "Bổn vương bồi nàng cùng nhau đi sườn núi Tiểu Phượng, các ngươi đợi ở chỗ này."
Vân Thiên Vũ không nhịn được quay đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên tối nay dường như quá tốt rồi.
Tiêu Cửu Uyên thấy ánh mắt của nàng, tự nhiên biết ý của nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ tỏa ra hơi thở lạnh lùng, trầm giọng nói: "Nếu không phải ngươi đối với bổn vương hữu dụng, ngươi cho rằng bổn vương sẽ cùng ngươi đi đến sườn núi Tiểu Phượng sao."
Hắn nói xong khí phách vung áo choàng đen thuê bàn long trên người, xoay người đi ra ngoài, chỉ lạnh lùng ném xuống một câu: "Còn không mau đi."
Vân Thiên Vũ không có phản đối, bởi vì nàng không biết tình huống cụ thể ở sườn núi Tiểu Phượng, nếu như tùy tiện đi trước, tất nhiên sẽ có phiền toái, nhưng có Tiêu Cửu Uyên đi cùng với nàng, nàng liền không có việc gì.
Vân Thiên Vũ nhìn về Diệp Gia còn có Điêu Gia cùng Tiểu Anh: "Các ngươi bảo vệ tốt Họa Mi, đừng để cho người tổn thương nàng."
Nàng nói xong thật nhanh lấy ra hai viên đan dược, đưa cho Diệp Gia: "Cái này một viên là Linh Lôi Đan, một viên là độc đan. Ngươi giữ lại phòng thân."
Diệp Gia gật đầu một cái, quan tâm dặn dò nói: "Vũ Mao, ngươi phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không cần có chuyện."
"Được."
Vân Thiên Vũ đáp ứng đi ra ngoài, sau lưng Điêu Gia vừa nhìn nàng và Tiêu Cửu Uyên cùng đi làm việc, chỉ sợ Vân Thiên Vũ không chịu nổi hấp dẫn mà bị Tiêu Cửu Uyên mê hoặc, cho nên ở phía sau lớn tiếng kêu lên: "Chủ tử, hoa dại ven đường ngươi ngàn vạn lần không được hái, hái cũng không thể hái, nó có độc a."
Điêu Gia rống xong, Tiểu Anh giống như bắt được nhược điểm châm chọc nói: "Điêu đại gia, ngươi nói sai rồi, hắn là hoa nhà, hoa nhà."
Điêu Gia vừa nghe Tiểu Anh nói, lập tức tỉnh ngộ lại, lại dắt cổ họng kêu lên: "Chủ tử, hoa nhà không thơm bằng hoa dại, ngươi dùng sức hái, hái hái."
Trước mặt Tiêu Cửu Uyên mặc dù nghe không hiểu Điêu Gia nói cái gì, nhưng Tiểu Anh là một con vẹt, nàng nói, căn bản là tiếng người, cho nên nghe được hoa nhà hoa nhà, đại khái cũng có thể đoán được Điêu Gia nói cái gì.
Tiêu Cửu Uyên xoay người trợn mắt nhìn Điêu Gia một cái, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén bắn thẳng về phía Điêu Gia, Điêu đại gia ngay lập tức rút cổ về, nhưng vẫn không quên thề, Điêu Gia nó gia sớm muộn sẽ có một ngày đánh bại ngươi, sau đó đạp đạp đạp, ngoan đạp.
Vân Thiên Vũ lúc này đã đi tới bên cạnh Tiêu Cửu Uyên, thản nhiên nói: "Đi thôi, ngươi không cần để ý tới hai chúng nó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...