Editor: LaOngDao142
Sắc mặt Lạc Nam Thiên không nói ra được khó coi: "Ngươi thật là..."
Hắn không có nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng vẫn oán giận vương gia nhà mình, như không lại cùng nữ nhân này dây dưa, còn để cho bà ta mang thai hai đứa bé.
Song chuyện của chủ tử bọn hắn không thể nói, Lạc Nam Thiên thật nhanh mở miệng: "Nói đi, muốn ta làm gì."
Liễu thị lập tức lấy thuốc đưa cho Lạc Nam Thiên: "Ngươi nhân lúc hỗn loạn đi vào, đan dược này hạ trên người của Tuyết Nhi khiến cho thần trí của con bé rối loạn, đến lúc đó chúng ta nói Tuyết Nhi bị người vu oan hãm hại, sau đó ngươi ở trên đao lưu lại nửa viên Huyết Thủ Ấn, sau cùng giả vờ bị người phát hiện tung tích, chạy ra ngoài."
Liễu thị sau khi nói xong Lạc Nam Thiên thật muốn một chưởng đập chết bà ta, nhưng lúc này hắn ta lại không thể không làm, bởi vì Vân Thiên Tuyết nếu thật là nữ nhi của vương gia, cũng tiểu chủ tử của hắn ta.
Lạc Nam Thiên nhận lấy thuốc, lắc người tiến vào.
Bên ngoài tiểu viện, thân thể Liễu thị mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, nhưng nghĩ đến Vân Lôi cũng không biết chuyện bà ta làm, bà ta cũng không thể để cho lão ta phát hiện điều gì, Liễu thị lại vội vàng trở về Vĩnh Ninh Hậu phủ chờ tin tức.
Lúc này trong phòng của tiểu viện, có người đã phát hiện có người chết, chính là người của Tưởng quốc công phủ, thật nhanh bẩm báo cho tướng quân Tưởng Huyền Thành.
"Tướng quân, không xong, người chết chính là đại công tử của An Nam tướng quân."
An Nam tướng quân chính là đại ca của Tưởng Huyền Thành, vừa nghe người chết là con trai của đại ca hắn ta, Tưởng Huyền Thành biến sắc, hắn ta đẩy người trước mặt, xông vào.
Mấy người sau lưng cũng nhanh chóng chạy vào.
Gian phòng trên đất, một nam tử để trần nửa người trên, mặt mũi nam tử trắng bệch lệch qua một bên trên mặt đất, mà trước ngực của hắn cắm một lưỡi dao sắc bén, máu tươi chảy từ ngực đầy đất, máu đã đen, rõ ràng người đã chết được một lúc lâu.
Tưởng Huyền Thành xanh mặt, người chết đúng là con trai lớn của đại ca hắn ta, thứ trưởng tử, tên Tưởng Vân Long.
Mặc dù Tưởng Vân Long là thứ trưởng tử, nhưng cũng là người của Tưởng gia.
Không nghĩ tới có người có can đảm động tay động chân trên đầu Tưởng gia, quá ghê tởm.
Tưởng Huyền Thành không nhịn được hướng lên trời kêu to lên.
Trong phòng có người thật nhanh bẩm báo nói: "Tướng quân, bên này còn có một nữ nhân, hình như là nhị tiểu thư của Vĩnh Ninh Hầu phủ."
Tưởng Huyền Thành đối với Vân gia có thể nói căm thù đến tận xương tuỷ, bởi vì Vân gia vị nhị tiểu thư hạ độc phụ thân hắn ta.
Không nghĩ tới bây giờ nữ nhân này lại còn xuất hiện ở hiện trường cháu trai của hắn ta chết, chẳng lẽ chất nhi phát hiện nhược điểm của nữ nhân này, cho nên uy hiếp nàng ta, muốn mượn cơ hội tranh công, cuối cùng lại bị nữ nhân này giết chết.
Tưởng Huyền Thành càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, hắn nổi giận, sắc mặt không nói ra được khó coi.
Vân gia thật là khinh người quá đáng, cho rằng Tưởng gia bọn hắn dễ khi dễ phải không?
Tưởng Huyền Thành dường như bị điên xông tới, giơ tay lên liền muốn một chưởng đánh chết Vân Thiên Tuyết.
Trong phòng có người kêu lên: "Tướng quân, không thể, nếu như giết cô gái này, chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái."
Tưởng Huyền Thành sắc mặt âm ngao nhìn chằm chằm Vân Thiên Tuyết hôn mê bất tỉnh trên đất, thật muốn một chưởng đập chết nữ nhân này, nhưng mà nếu như giết chết nữ nhân này, đến lúc đó có trăm miệng cũng không nói rõ ràng được.
Cho nên cuối cùng Tưởng Huyền Thành không giết Vân Thiên Tuyết, mặc dù không có giết, nhưng tức giận trong lòng khó kiềm nén lại được, cuối cùng giơ chân lên liền hung hăng đá Vân Thiên Tuyết.
Cú đá này, ngược lại khiến cho Vân Thiên Tuyết tỉnh lại, ánh mắt Vân Thiên Tuyết ngây ngô ngu si nhìn Tưởng Huyền Thành, a a kêu lên, lúc này nàng ta đã bị người lặng lẽ hạ độc.
Cho nên nàng bây giờ giống như kẻ ngu, thấy Tưởng Huyền Thành giận dữ đánh nàng ta, bị dọa sợ đến hét ầm lên, một câu nói cũng không nói được.
Thần trí ngu si điên dại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...