Editor: LaOngDao142
Những lời này lập tức có hiệu quả, Tiểu Anh vô cùng vui vẻ nói: " Đúng a, ta không thương tâm, thương tâm cũng không đẹp, ta là Phượng Hoàng đại nhân xinh đẹp."
Bất quá nói đến hai chữ Phượng Hoàng, Tiểu Anh lập tức cẩn thận nhìn Vân Thiên Vũ một cái, không dám lên tiếng nữa.
Vân Thiên Vũ nghe Tiểu Anh nói, không tự chủ được rơi vào trầm tư, Tiểu Anh đúng là Phượng Hoàng, nhưng mà tàn hồn cũng đang trong cơ thể một con vẹt, trên người nó nhất định xảy ra chuyện quan trọng gì, đến tột cùng bị thương nặng như thế nào, có thể khiến cho một con Phượng Hoàng bị trọng thương chỉ còn lại tàn hồn đây.
Vân Thiên Vũ bày tỏ mình không nghĩ ra, không nghĩ ra cũng lười suy nghĩ, trước mắt nàng còn phải suy nghĩ một chút vị trên xe ngựa kia.
Vân Thiên Vũ dẫn Tiểu Linh Đang cùng Điêu Gia còn có Tiểu Anh lên xe ngựa, mà lúc này trên xe ngựa, Tiêu Cửu Uyên vẫn như cũ ngủ mê man.
Vân Thiên Vũ nghĩ tới tên này từ trước mọi cách chán ghét nàng, hết lần này tới lần khác tối nay nàng trong lúc vô tình cứu hắn, thật là đủ nguy hiểm, nàng thật nhanh đưa tay kéo tay Tiêu Cửu Uyên, thay hắn chẩn mạch, xem hắn trước đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?
Nhưng là tra tới tra lui không có tra được bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào.
Vân Thiên Vũ đang giúp Tiêu Cửu Uyên kiểm tra, một bên Tiểu Linh Đang thật nhanh mở miệng nói: "Vân tỷ tỷ, ngươi mau nhìn, hắn giống như muốn tỉnh lại."
Vân Thiên Vũ vừa nhìn, Tiêu Cửu Uyên quả nhiên là có dấu hiệu muốn tỉnh lại, phượng mi nhẹ nhàng rung lên, thân thể cũng theo bản năng giãy dụa muốn cử động.
Vân Thiên Vũ rất nghiêm túc suy nghĩ, nàng nếu như chờ hắn tỉnh lại, nói cho hắn biết, là nàng cứu hắn, hơn nữa thừa cơ đánh hắn một trận, sau đó một cước đem hắn đá xuống xe ngựa.
Nghĩ tới nghĩ lui kết quả là, hung hăng đánh hắn mấy cái sau, đem hắn đá xuống xe ngựa đi, bởi vì chờ hắn tỉnh lại, coi như nàng nói cho hắn biết nàng cứu hắn, hắn cũng sẽ không cảm kích nàng, nói không chừng đến lúc đó còn cuồng vọng tự đại nói nàng xen vào việc của người khác, hoặc là hoài nghi nàng có dụng ý khác, tóm lại loại người như hắn sẽ không biết cảm kích người khác.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, giơ tay lên hướng về phía Tiêu Cửu Uyên thùng thùng đánh mấy cái.
Hắn hôn mê còn không có tỉnh lại, lập tức nhíu mi, trên mặt thần sắc tức giận, liều mạng cố gắng muốn tỉnh lại.
Vân Thiên Vũ đánh xong, còn chưa từ bỏ ý định, tối nay cứu hắn một lần, chẳng lẽ cứu không công, dù sao cũng vơi vét chút tiền hoặc bảo bối gì đó.
Nàng suy nghĩ đưa tay tới trên người Tiêu Cửu Uyên, trên dưới sờ soạng một lần, sau khi kiểm tra, phát hiện trên người Tiêu Cửu Uyên vậy mà một mao tiền cũng không có.
Tiêu Cửu Uyên thân là Ly thân vương gia, vẫn có thủ hạ đi theo, cũng không quan tâm tiền tài, trên người hắn tự nhiên sẽ không mang theo tiền bạc.
Vân Thiên Vũ sờ soạng một vòng, không có lấy được tiền trên người Tiêu Cửu Uyên, ngược lại lấy ra một vật tới, mượn ánh hoàng hôn nhìn một chút, hẳn là Hắc Kim Ngọc, vật này ngược lại đáng tiền, Vân Thiên Vũ không chút nghĩ ngợi thu đồ, sau đó giơ chân lên trực tiếp đem Tiêu Cửu Uyên từ trên xe ngựa đá ra.
Đợi đến đá Tiêu Cửu Uyên xuống xe ngựa, nàng thật nhanh ra lệnh phu xe bên ngoài.
"Nhanh lên một chút rời đi."
Phu xe ngựa run rẩy đánh ngựa vội vàng rời đi, tối nay cũng hù chết hắn, lớn như vậy hắn cũng chưa có xem qua một tình cảnh kịch liệt như vậy, hơn nữa hắn lúc trước cho rằng người trong xe ngựa là người bình thường, không nghĩ tới các nàng vậy mà rất lợi hại.
Điều này làm cho phu xe ngựa sợ hơn, chỉ sợ trêu chọc mấy vị trong xe ngựa, cho nên vừa nghe đến Vân Thiên Vũ ra lệnh, phu xe ngựa tựa như điên vậy đánh ngựa chạy như điên, nháy mắt rời đi đường phố yên tĩnh.
Trong xe ngựa, Tiểu Linh Đang ưu oán vô cùng nói: "Vân tỷ tỷ, ta cũng muốn đánh hắn một trận."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...