Họa Mi không biết võ công, lại không có linh lực.
Vân Thiên Vũ lo lắng kẻ chủ mưu sẽ đánh chú ý tới Họa Mi, cho nên mới phải cho nàng hai viên đan dược phòng thân.
Đợi đến khi nàng có thể luyện chế độc dược, sẽ để lại một chút trên người của nàng.
Tóm lại nàng nhất định phải bảo vệ Họa Mi thật tốt, không để cho nàng bị người khác tổn thương.
Họa Mi trong lòng ấm áp, tiểu thư đối với nàng thật là tốt, nàng cảm thấy tiểu thư như là tỷ tỷ của nàng vậy.
Tiểu thư như vậy, nàng thật thích a.
Họa Mi hốc mắt nóng hổi, đưa tay nhận lấy đan dược trong tay Vân Thiên Vũ, để vào trong ngực.
Lúc này, Vân Thiên Vũ đã ăn xong, đứng lên đi ra ngoài, thấy Tiểu Linh Đang vẫn còn cùng Điêu Gia giành đồ ăn.
Vân Thiên Vũ mở miệng: “Tiểu Linh Đang, đi theo ta một lát, ta muốn giúp ngươi dịch dung, chúng ta cần đi ra ngoài.”
Tiểu Linh Đang vừa nghe, vội vàng nhét trái cây vào trong ống tay áo, lại thừa cơ đoạt một đùi gà ở trong tay, Điêu Gia cũng nhanh chóng bắt một đùi gà ở trong tay, đi theo Vân Thiên Vũ đi ra ngoài.
Tiểu Anh vội vàng phi thân đuổi theo.
Đoàn người đi ra bên ngoài, trước mặt Vân Thiên Vũ không nhịn được than thở, tại sao người ở bên cạnh nàng, tất cả đều tham ăn a, phải nuôi từng này người phải tốn không ít tiền, Tiểu Linh Đang một người có thể ăn so với ba đại nam nhân, hơn nữa còn có con chồn nhỏ này.
Lúc trước nàng có nghe Họa Mi nói qua, người phòng bếp bên kia cũng nói.
Nàng nếu không đưa thêm tiền, đoán chừng sẽ có người nói xấu sau lưng.
Nàng cũng không muốn vì những chuyện như vậy mà rước lấy phiền toái, cho nên tiền rất quan trọng.
Đoàn người Vân Thiên Vũ vào phòng, Vân Thiên Vũ lấy hai bộ dịch dung gì đó ra ngoài, giúp Tiểu Linh Đang thay đổi y phục, Tiểu Linh Đang liền trở thành một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, áo xanh mực phát, da hơi ngăm đen, còn tăng thêm hầu kết, thay đổi mùi hương trên người.
Tóm lại đợi đến khi Vân Thiên Vũ giúp Tiểu Linh Đang thay đổi y phục xong, nàng ấy như một thiếu niên thật sự, đúng rồi, ngay cả cổ họng cũng có hầu kết, bởi vì nàng sử dụng đan dược thay đổi cổ họng.
Hiện tại ngay cả Họa Mi cũng nhận thức không ra Tiểu Linh Đang là ai, coi như tận mắt nhìn thấy Tiểu Linh Đang ở trước mặt nàng dịch dung, Họa Mi còn không dám nhận thức.
Tiểu Linh Đang ngược lại cảm thấy chơi thật vui, không nhịn được cười lên, nàng cười một tiếng, giống như tiếng cười trong sáng của thiếu niên.
Vân Thiên Vũ cũng không có ở trên mặt vẽ cái gì, bởi vì bây giờ coi như đứng ở trước mặt người khác trước, người khác cũng sẽ không nhận ra nàng, cho nên nàng không có giả trang ở trên mặt, chỉ mặc áo choàng màu tím, trên áo choàng cómột tầng sa mỏng màu tím khói rũ xuống, mơ hồ có thể thấy được bên trong, nhưng lại không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của người nọ.
Vân Thiên Vũ dịch dung thỏa đáng, ý bảo Họa Mi ở lại Tử Trúc Hiên chờ các nàng, còn nàng và Tiểu Linh Đang hai người mang theo Điêu Gia lặng lẽ từ hậu viện Vĩnh Ninh Hậu phủ nhảy ra ngoài, về phần Tiểu Anh đã ở trong không gian giới.
Hai người một chồn ra khỏi Vĩnh Ninh Hậu phủ, một đường đi thẳng tới phòng đấu giá Huyền Thiên.
Nhưng đi được một đoạn, Vân Thiên Vũ dừng bước, nàng nhớ Vĩnh Ninh Hậu phủ cách phòng đấu giá Huyền Thiên đoạn đường rất xa, các nàng đi như vậy tới khi nào, quan trọng nhất chính là các nàng không biết đường, tuy biết đại khái vị trí, nhưng không biết vị trí cụ thể.
Nhưng nàng lại không muốn dùng xe ngựa Vĩnh Ninh Hậu phủ, để tránh rước lấy phiền toái không cần thiết.
Tiểu Linh Đang nhìn Vân Thiên Vũ thần sắc hay thay đổi, quan tâm hỏi: “Vân tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?”
Vân Thiên Vũ đã có chủ ý, nàng nhớ phía sau Vĩnh Ninh Hậu phủ đi qua hai con đường có một nơi cho thuê xe ngựa, các nàng đi đến đó thuê một chiếc xe ngựa tốt lắm.
“Chúng ta đi thuê một chiếc xe ngựa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...