Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên không nói ra được nghiêm nghị, toàn thân không giận mà uy, ai có mặt cũng không dám mở miệng nói chuyện, cho đến khi hắn cười lạnh.
"Xem ra Bắc Địch nhìn bổn vương chướng mắt, muốn diệt trừ bổn vương, diệt trừ Long Lân quân, tốt, bổn vương cũng muốn nhìn một chút người của Bắc Địch như thế nào."
Bắc Địch xưa nay cùng Đông Ly quốc là kẻ thù không đội trời chung, bởi vì Bắc Địch ở Phương Bắc, mà đất đai Phương Bắc đặc biệt thưa thớt, hơn nữa khí hậu rét lạnh, cho nên bọn họ có lúc ngay cả cuộc sống ấm no bình thường cũng không thể đầy đủ, cho nên tướng sĩ Bắc Địch vẫn muốn thâu tóm Đông Ly quốc.
Nhưng nhiều lần đều bị Tiêu Cửu Uyên và Long Lân quân dưới trướng của hắn ngăn cản, khiến cho trong lòng bọn họ không nói ra được có bao nhiêu oán hận Tiêu Cửu Uyên.
Bọn họ nếu như phái người tới giết Tiêu Cửu Uyên và Long Lân quân, cũng là chuyện bình thường.
Tiêu Cửu Uyên nhìn về Hắc Diệu ra lệnh.
"Ngươi bây giờ lập tức đi thăm dò hai chuyện, một, nhóm thích khách Bắc Địch này do người phương nào sai khiến, hắn nếu đưa bổn vương đại lễ như vậy, bổn vương sao có thể không đáp lại. Thứ hai điều tra những thứ phu khuân vác đến tột cùng do người nào chỉ điểm, bổn vương muốn biết, tướng sĩ Bắc Địch chỉ sợ còn người giật dây sai khiến bọn họ, hoặc là bên trong Đông Ly quốc có nội gián, mà năng lực của kẻ này cũng không nhỏ."
Tiêu Cửu Uyên nói xong lời cuối cùng, ha hả cười lạnh, trong nụ cười tràn đầy máu tanh, Vân Thiên Vũ có thể tưởng tượng, nếu như kẻ liên thủ với người Bắc Địch rơi vào trong tay của Tiêu Cửu Uyên, người nọ tất nhiên sẽ sống không bằng chết.
Tiêu Cửu Uyên an bài xong xuôi những chuyện này sau, lại ra lệnh Hắc Diệu nói: "Cho người chuẩn bị một chiếc xe ngựa, bổn vương muốn đi học viện Già Lam một chuyến."
Hắc Diệu sửng sốt một chút, không nhịn được nhanh miệng hỏi: "Vương gia, người đi học viện Già Lam làm gì?"
Học viện Già Lam chính là nơi học tập của các tiểu thư công tử danh môn ở Đông Ly quốc, bên trong có đủ loại học tập kỹ năng, trong đó còn có nơi để người tu luyện linh lực.
Nhưng vương gia đi học viện Già Lam làm cái gì, Hắc Diệu nghĩ không ra.
Tiêu Cửu Uyên cũng không để ý tới câu hỏi của Hắc Diệu, trực tiếp nhấc chân đi ra ngoài, sau lưng Hắc Diệu còn muốn hỏi, lại bị Bạch Diệu từ trong doanh trướng kéo lại, trợn mắt nhìn hắn một cái sau nói: "Vương gia cho ngươi đi chuẩn bị ngựa xe, nhanh đi."
Hắc Diệu đáp một tiếng, không hỏi tới nữa, bất quá nhìn Vân Thiên Vũ đi theo sau lưng chủ tử một đường đi ra ngoài, Hắc Diệu liền có chút phát cáu.
"Nữ nhân xấu xí đó theo vương gia làm gì."
Bạch Diệu nghĩ đến tình huống nhìn thấy trước đây, không nhịn được nhíu mày, chủ tử dường như đối với Vân tiểu thư có chút không giống, hết sức cảm thấy hứng thú, nói không chừng Vân tiểu thư cuối cùng có thể trở thành vương phi của Ly thân vương phủ, cho nên bọn họ tốt nhất không nên đắc tội nàng.
Bạch Diệu suy nghĩ nhìn về Hắc Diệu nói: "Ngươi không được gọi nữ nhân xấu xí này nọ, nói không chừng sau này nàng ấy sẽ là vương phi của chúng ta, nếu như nàng mang hận, ngươi đối xử với nàng như vậy, tự có quả đắng mà ăn."
Hắc Diệu hú lên quái dị: "Nàng sẽ trở thành vương phi của chúng ta, ngươi điên rồi sao.."
Hắn vừa nói dẫn thủ hạ xông ra đi chuẩn bị ngựa xe.
Bạch Diệu không nhịn được lắc đầu. Hắc Diệu lúc nào thì có thể không vọng động như vậy, hắn như vậy sớm muộn có quả đắng mà ăn.
Bạch Diệu suy nghĩ quay đầu nhìn về Lâm Đống nói: "Thân thể của Phong Đằng tướng quân vẫn chưa có hoàn toàn khỏe lại, mọi chuyện ở Long Lân quân ngươi phải nhọc lòng rồi, phải bảo vệ tốt các huynh đệ an toàn."
"Yên tâm đi, Bạch Diệu công tử."
Lâm Đống gật đầu, Bạch Diệu vội vàng đi ra ngoài, đi bảo vệ Tiêu Cửu Uyên.
Trước của Tây Sơn đại doanh, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ chỉ chờ một lát, Hắc Diệu liền đem xe ngựa chuẩn bị tới đây, Tiêu Cửu Uyên dẫn đầu hướng trên xe ngựa đi tới, phía sau Vân Thiên Vũ không động, mà là trước sau trái phải nhìn quanh, chỉ trừ mấy con tuấn mã, không có xe ngựa nào khác, nàng ngồi nơi nào.
Nàng không biết cưỡi ngựa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...