Bên trong doanh trướng, Vân Thiên Vũ bắt đầu tỉ mỉ giúp binh sĩ bị gãy xương xử lý chỗ cánh tay bị gãy nát, rửa sạch, khử trùng, cầm máu, được tiến hành đâu vào đấy, binh sĩ nhìn nàng một chút không cũng không ngại cẩn thận tỉ mỉ giúp hắn làm những chuyện này.
Mặc dù hắn đau đến sắp ngất đi, nhưng hắn cắn răng kiên trì, trên mặt mồ hôi lớn chừng hạt đậu trợt rơi xuống, thân thể không khống chế được run rẩy không ngừng.
Phần đau đớn này ngay cả Vân Thiên Vũ cũng cảm nhận được, nàng thật nhanh từ bên cạnh cái hòm thuốc trong lấy một khối vải trắng, xếp thật gọn, nhét vào trong miệng binh sĩ, thản nhiên nói: "Ngươi cắn cái này, nếu như đau đến không chịu nổi, liền cắn chặt lấy nó, như vậy có thể dời đi lực chú ý."
"Tạ ơn, tạ ơn, Vương phi nương nương."
Binh tướng mơ hồ không rõ nói, sau đó dụng lực cắn vải trắng, để phân tán lực chú ý.
Lúc này Tiêu Dạ Thần và lão đại phu lấy dược liệu tới, thật ra thì bọn họ có thể nhanh như vậy chạy tới, còn phải cảm tạ Tiêu Cửu Uyên quyền cao chức trọng, tài đại khí thô, cho nên bên trong doanh trại dược liệu vô cùng đầy đủ, nếu như thiếu dược liệu, sẽ rất phiền toái.
Vân Thiên Vũ nhìn một cái sau, bắt đầu phân phó lão đại phu, làm theo lời nói của nàng đem dược theo thứ tự khuấy trộn lại với nhau, loại nào phải nhiều ít phân lượng, người trước để, sau đó tiến hành phối trộn cùng nhau.
Nàng vừa thay binh tướng xử lý vết thương bị gãy lìa vừa cho biết về dược liệu, mọi việc vô cùng nhịp nhàng, tâm trí tương thông với chân, tất cả binh sĩ và đại phu trong doanh thấy vậy cũng hiếu kỳ, trong lòng thầm khen một tiếng, Vương phi nương nương y thuật vậy mà lợi hại như thế, bằng không không thể nào làm được bước này.
Đợi đến Vân Thiên Vũ giúp binh tướng xử lý tốt vết thương, lão đại phu nước đem dược liệu đã dung hợp đến, hắn bưng chén thuốc đưa tới bên cạnh Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ lập tức lấy thuốc, bôi lên nơi bị gãy xương của binh sĩ, sau đó ý bảo lão đại phu và nàng cùng nhau động thủ, hai người nối xương xong, Vân Thiên Vũ bắt đầu khâu lại, sau khi khâu vết thương xong, nàng bắt đầu bôi thuốc, cuối cùng buộc nẹp gỗ.
Đợi đến khi nàng xử lý tốt người bị thương cánh tay xong, binh sĩ rốt cục không chịu nổi hôn mê đi.
Mà Vân Thiên Vũ một hơi còn chưa kịp thở, cách đó không xa lại có binh sĩ chạy tới kêu lên.
"Vương phi nương nương, bên kia có người không biết tại sao hôn mê đi, người mau giúp hắn xem một chút."
"Được, dẫn đường."
Vân Thiên Vũ đứng dậy rời đi, sau lưng Tiêu Dạ Thần và lão đại phu vội vàng đuổi theo, hai người bọn họ hoàn toàn trở thành trợ thủ của Vân Thiên Vũ.
Kế tiếp Vân Thiên Vũ lại bắt đầu bận rộn, lần này kẻ địch bất ngờ đánh Long Lân quân, trong đó có không ít cường giả linh lực, quan trọng nhất là còn có một linh trận sư, bằng không không có biện pháp đột phá linh trận do Tiêu Cửu Uyên bày ra.
Long Lân quân mặc dù lợi hại, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều là cường giả linh lực, bọn họ phần lớn đều là võ giả, cho nên gặp phải cường giả linh lực, tự nhiên đánh không lại người ta, vì vậy mới có thể đưa đến không ít người bị thương, trong đó một phần nhỏ bị trọng thương.
Không phải là bụng rách ruột lòi, chính là gãy tay gãy chân, bằng không chính là bị linh lực thiêu đốt da đầu, tóm lại Vân Thiên Vũ cứu căn bản đều là người bị trọng thương.
Nàng một khắc không ngừng bận rộn, một lần bận rộn mà đã qua nửa đêm, cũng không than khổ, cũng không than mệt, từ đầu tới cuối cũng sắc mặt đều đều thản nhiên.
Điều này làm cho rất nhiều tưỡng sĩ trong doanh trướng kính phục không thôi, trong lòng đã nhận định Vân Thiên Vũ là một nữ tử khi làm việc đều kiên định và điềm nhiên, mới xứng là Ly thân vương phi của họ.
Nếu đổi thành nữ nhân khác, còn không biết gọi thành cái dạng gì đây.
Vân Thiên Vũ chỉ lo bận rộn, cũng không biết ở trước cửa doanh trướng không xa, vẫn có người ở lẳng lặng quan sát nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...