Trong lòng Tiêu Thiên Dịch không nói ra được hối hận, nhưng không có biện pháp nào. Hắn sở dĩ bị buộc vào cục diện như thế, cũng bởi vì nữ nhân Vân Thiên Vũ này.
Bây giờ Tiêu Thiên Dịch mặc dù không cam lòng, cũng không có thể không thừa nhận một chuyện, Vân Thiên Vũ này rất thông minh, nàng tuyệt đối không phải nữ nhân bình thường có thể so sánh.
Lúc này, trong lòng Tiêu Thiên Dịch trăm điều không biết là tư vị gì, thậm chí mơ hồ có chút hối hận, bất quá hắn cũng không biết rõ là hối hận cái gì, là hối hận đem Vân Thiên Vũ đi đổi về Vân Thiên Tuyết, hay là hối hận không có kiên trì cưới Vân Thiên Vũ.
Nhưng ngay từ đầu Vân Thiên Vũ không phải như thế này, nếu như nàng thông minh như vậy, hắn sao lại không cưới nàng.
Suy nghĩ của Tiêu Thiên Dịch trăn trở hết lần này đến lần khác, trên mặt cũng không hiện ra, con ngươi lạnh nhạt bình tĩnh nhìn về Vân Thiên Vũ.
"Vân Thiên Vũ, ngươi không phải là muốn Hoán Nhan Đan và Sinh Phu Đan sao, bổn vương cho ngươi một cơ hội, ngươi trước mặt mọi người nói xin lỗi với Tuyết Nhi, bổn vương liền đưa cho ngươi Hoán Nhan Đan và Sinh Phu Đan."
Tiêu Thiên Dịch không nghĩ sẽ cùng Vân Thiên Vũ đối nghịch, lúc này tinh thần và thể lực của hắn chủ yếu đặt vào cuộc đấu tranh với thái tử và Hoài vương, chứ không phải cùng một nữ nhân đấu.
Tiêu Thiên Dịch tự cho rằng bản thân làm như vậy, là đã hạ thấp tư thái, cho Vân Thiên Vũ đường lui.
Nàng chỉ cần nói lời xin lỗi, liền có thể lấy được Hoán Nhan Đan và Sinh Phu Đan gần mười mấy vạn lượng, trao đổi như vậy là ai cũng sẽ làm.
Kẻ ngu mới không làm đây, huống chi khuôn mặt của Vân Thiên Vũ đã bị hủy, thử hỏi trên đời này có một nữ nhân nào không để ý tới dung mạo của mình.
Cho nên nàng nhất định sẽ đồng ý.
Đáng tiếc nhìn Tiêu Thiên Dịch tự cho là đúng khiến cho sắc mặt Vân Thiên Vũ châm chọc cười lạnh, ánh mắt của nàng lạnh như băng nhìn Tiêu Thiên Dịch nói.
"Tuyên vương điện hạ, cơm có thể ăn nhiều, nói không thể nói lung tung, ta tại sao phải nói xin lỗi với Vân Thiên Tuyết, ta có làm chuyện gì có lỗi với nàng sao."
Nếu như nàng nói xin lỗi, chỉ sợ tất cả mọi người trong kinh thành này đều biết chuyện nàng trù tính Vân Thiên Tuyết, nàng mới không ngu xuẩn như vậy, huống chi nàng căn bản không có muốn Hoán Nhan Đan và Sinh Phu Đan.
Nói thật ra, rất nhiều người cũng cho rằng nàng rất muốn lấy được Hoán Nhan Đan và Sinh Phu Đan, nhưng thật ra thì nàng không đặc biệt để ý dung mạo.
Nàng có tự tin sẽ chữa trị thật tốt vết thương trên mặt và vết thương trên người, chỉ là chậm một chút mà thôi.
Nhưng hết lần này tới lần khác người ta không cho là như vậy.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ cười lạnh nhìn về Tiêu Thiên Dịch: "Tuyên vương điện hạ, tâm tư của ngươi lớn như vậy, còn chi rất nhiều ngân lượng lớn để lấy được Hoán Nhan Đan và Sinh Phu Đan, vẫn là tự giữ đi, về phần vết sẹo trên mặt của ta, ta tuyệt đối không để ý, bởi vì nó có thể nhắc nhở ta, sau này nhìn thấy nam nhân cặn bã phải đường vòng đi."
Nàng nói xong lướt qua Tiêu Thiên Dịch, trực tiếp rời đi.
Tiểu Linh Đang theo phía sau nàng nâng tay uy hiếp trợn mắt nhìn Vân Thiên Tuyết và Lục Uyển Nhi một cái, một nhóm mấy người đi ra ngoài.
Đi phía sau cùng Tiêu Dạ Thần, lúc đi ngang qua đám người Tiêu Thiên Dịch, mặt ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tiêu Thiên Dịch, ngươi kế tiếp có thể sẽ rất bận rộn, thái tử điện hạ cùng Hoài vương điện hạ chỉ sợ sẽ không để cho ngươi quá rãnh rỗi."
Tiêu Dạ Thần nghĩ tới đây, tâm tình không nói ra được sảng khoái, cười ha ha đi tới.
Sau lưng Tiêu Thiên Dịch tức giận đến cả khuôn mặt biến thành màu đen, thân thể cứng ngắc, thật lâu không thể động đậy, ngón tay nắm thật chặt, cuối cùng thật vất vả mới bình phục tức giận trong lòng, làm bộ không lắm để ý quát lạnh: "Đồ không biết điều."
Tiêu Thiên Dịch nói xong nhấc chân đi ra ngoài, sau lưng Yến Bắc Vương Phủ thế tử và quận chúa thở phào nhẹ nhõm, Vân Thiên Tuyết cùng Lục Uyển Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...