Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Vân Thiên Vũ không nhịn được cau mày, trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nói: "Nhưng mà Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu đã mua rồi, chẳng lẽ ngươi định để cho người của phòng đấu giá Huyền Thiên thu hồi lại."

"Đó là chuyện của ngươi, không có quan hệ gì với bổn vương."

Hai mắt của Tiêu Cửu Uyên thâm trầm giống như một hồ sâu không đáy, khóe môi tự tiếu phi tiếu.

Vẻ mặt kia rõ ràng nói cho Vân Thiên Vũ, chuyện này tự giải quyết.

Sắc mặt Vân Thiên Vũ cứng đờ, nghĩ đến mình nếu như không có bạc giao ra, chỉ sợ rất nhanh sẽ trở thành trò cười cho cả Đông Ly quốc.

Nghĩ tới đây cái, Vân Thiên Vũ mặt xanh ngắt, cơ thể thẳng tấp cùng Tiêu Cửu Uyên đối mặt.

"Ly thân vương gia, ta dùng bạc của ta mua Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu, nếu như ngươi không đưa cho ta, ta liền nói cho người khác biết, không phải là ta không có tiền, mà tiền của ta bị Ly thân vương gia giữ, cho nên ta mới không trả nổi."

Đến lúc đó mất thể diện là Tiêu Cửu Uyên, mà không phải nàng.

Bất quá Vân Thiên Vũ nói xong, ánh mắt Tiêu Cửu Uyên đầy lệ khí bén nhọn, ha hả cười khẽ hai tiếng: "Ngươi đây là đang uy hiếp bổn vương sao?"


Lời của hắn ẩn chứa sát khí.

Tiêu Dạ Thần vẫn đứng một bên trong nhã gian, lập tức đến gần lại, đưa tay muốn cản Tiêu Cửu Uyên.

"Cửu hoàng thúc, xin bớt giận, xin bớt giận, Vũ Mao làm sao dám uy hiếp người, nàng chỉ là sợ mất thể diện mà thôi, hơn nữa nàng không thể trả nổi tiền, Cửu hoàng thúc người cũng không còn mặt mũi nào có phải hay không, bởi vì trước mắt nàng là vị hôn thê của người a."

Lời của Tiêu Dạ Thần, Tiêu Cửu Uyên ngược lại nghe vào.

Không sai, trước mắt Vân Thiên Vũ là vị hôn thê của hắn, nếu như nàng mất mặt, hắn cũng không còn mặt mũi.

Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ nhìn về Vân Thiên Vũ không vui nói: "Bổn vương ngược lại không nghĩ tới, ngươi còn là một kẻ phá gia chi tử, bảy mươi vạn lượng mua Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu để thả."

Vân Thiên Vũ mặc dù có chút đau lòng, nhưng mà nàng nghĩ tới ánh mắt quật cường kiêu ngạo của Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu kia, ánh mắt kia và nàng vô cùng giống nhau.

Không, nàng không hối hận, nàng liền muốn giúp nó một tay.

"Ta không hối hận."


Tiêu Cửu Uyên lãnh khốc vô tình nói: "Hay cho một câu không hối hận, bất quá bổn vương cũng muốn nhắc nhở ngươi một câu, bạc của ngươi giống như không đủ, ngươi định làm như thế nào?"

Hắn nói xong chậm chạp nhắc nhở Vân Thiên Vũ: "Lúc trước bổn vương cho ngươi hai ngàn lượng ngân phiếu, sau đó mua quần áo cho ngươi tốn năm ngàn lượng, đồ trang sức đeo tay tốn hai vạn lượng, ngươi mua Tẩy Tủy Đan dùng năm vạn lượng, hiện tại còn lại sáu mươi chín vạn một ngàn lượng, ngươi mua Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu là bảy mươi vạn lượng, ta muốn hỏi ngươi, ngươi còn thiếu chín ngàn lượng đi nơi nào kiếm."

Tiêu Cửu Uyên vừa nói, Vân Thiên Vũ trợn tròn mắt.

Sao nàng lại quên mất chuyện này, làm sao bây giờ?

Vân Thiên Vũ cố gắng suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên, suy nghĩ có nên mượn hắn chín ngàn lượng trước, về sau trả lại cho hắn.

Bất quá nàng vừa ngẩng đầu, Tiêu Cửu Uyên liền biết trong lòng nàng đánh chủ ý gì, lập tức lãnh mị nói: "Bổn vương không cho người khác mượn tiền."

Hắn mới vừa nói xong, một bên Tiêu Dạ Thần lên tiếng.

"Không phải là chín ngàn lượng sao? Vũ Mao, bạc này bản thế tử cho ngươi."

Vân Thiên Vũ lập tức cao hứng, quay đầu nhìn về Tiêu Dạ Thần, mặt tràn đầy cảm kích.

"Cảm ơn ngươi Tiêu Dạ Thần."

Nàng nói xong ngẩng đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên, từ từ đưa tay đẩy Tiêu Cửu Uyên đang ngăn nàng ra, sau đó nhàn nhạt nhắc nhở Tiêu Cửu Uyên: "Vương gia, khoảng cách một thước."

Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên lập tức thay đổi, u ám vô cùng nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, hắn không có ngại nàng, nàng lại dám ngại hắn, đây là sống quá kiêu ngạo sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui