Dược lão suy nghĩ một lát lắc đầu: "Ta quên rồi, hình như có một người có thể làm được, nhưng ta không nhớ ra được người kia là ai."
Vân Thiên Vũ nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Nghĩa phụ, nếu như ngài nhớ ra người kia là ai, nhất định phải nói cho con biết, con nhất định sẽ tìm được hắn, mời hắn giúp ngài tạo lại thân thể."
"Được." Dược lão nói xong lại sợ trong lòng Vân Thiên Vũ khổ sở, cho nên nhanh chóng nói sang chuyện khác.
"Gần đây con bận rộn những gì, nói một chút với nghĩa phụ xem nào?"
Dược lão cho dù ở trong Phượng Linh Giới, nhưng chuyện xảy ra với Vân Thiên Vũ, hắn lại không biết.
Hắn không giống với mấy con linh thú khác của Vân Thiên Vũ, mấy con linh thú bởi vì tâm ý tương thông với nàng, cho nên trên người nàng xảy ra chuyện, bọn chúng đều sẽ biết.
Nhưng Dược lão chẳng qua là một tàn hồn gởi ở trong Phượng Linh Giới, cho nên khi Vân Thiên Vũ đóng Phượng Linh Giới lại, Dược lão hoàn toàn không hay biết gì chuyện của bên ngoài.
Vân Thiên Vũ nghe được hắn hỏi vậy, lại nói ra chuyện mình gần đây bận rộn trong Đấu Long Tông cho hắn biết.
Dược lão thở dài: "Vũ Nhi, từ trước con thích độc lai độc vãng, không thích làm những chuyện này, bây giờ lại xây dựng một thế lực, ta nghĩ xây dựng thế lực nhất định sẽ có rất nhiều chuyện phải làm."
"Con làm những chuyện này, có phải cũng bởi vì con thích người kia hay không?"
Dược lão nói đến Tiêu Cửu Uyên, Vân Thiên Vũ khẽ nở nụ cười, đúng vậy, lúc trước nàng chưa bao giờ thích làm những chuyện này.
Nàng thích một mình làm việc, một người yên tĩnh chờ đợi.
Nhưng khi gặp phải Tiêu Cửu Uyên, tất cả hình như đều đã thay đổi.
Biến hóa trên mặt của Vân Thiên Vũ, Dược lão đều nhìn thấy, trong lòng hắn mặc niệm, chỉ mong người Vũ Nhi thích cũng thích nàng, không nên phụ nàng.
Bởi vì tính tình của Vũ Nhi tương đối mạnh mẽ, nếu như nam nhân kia phụ bạc nàng, chỉ sợ nàng sẽ không chịu để yên.
Dược lão nghĩ nói: "Vũ Nhi, con không nên vội vàng như vậy, xây dựng thế lực không phải là chuyện có thể sốt ruột được, còn nữa con xây thế lực sẽ gây ra thù hằn, cho nên con phải cẩn thận biết không? Cho dù nghĩa phụ không thể đi ra ngoài giúp con làm chuyện gì, nhưng nếu như con gặp phải kẻ địch lợi hại, nghĩa phụ có thể cho con mượn lực lượng."
Dược lão nói xong, nhẹ nhàng khoát tay, vung ra.
Ầm một tiếng, phía xa có một sấm sét nổ vang, ruộng dược liệu mới trồng lại bị nổ tung ra mấy hố sâu thật lớn.
Vân Thiên Vũ thấy líu lưỡi: "Nghĩa phụ, ngài làm sao có thể có linh lực cường đại như vậy."
"Ta cũng không biết, hình như có liên quan đến kiếp trước của ta, tuy nhiên bởi vì ta là tàn hồn, cho nên ký ức có phần không trọn vẹn không được đầy đủ, ta không nghĩ ra được."
"Tuy nhiên lực lượng này vẫn còn tồn tại, cho nên nếu con cần, có thể lấy ra sử dụng."
Vân Thiên Vũ ngược lại rất cao hứng: "Nghĩa phụ, con có thể mượn được lực lượng của ngài sao?"
"Chắc hẳn là có thể, bởi vì ta lại ở trong thân thể con, chỉ cần ta biến tàn hồn thành một đạo linh lực, dung hợp vào trong linh mạch của con, như vậy tu vi linh lực của con sẽ rất cao."
"Cho nên đừng sợ những cao thủ đó, chúng ta cũng rất lợi hại."
Dược lão động viên tinh thần cho Vân Thiên Vũ.
Lòng tin của Vân Thiên Vũ lập tức dâng cao, nàng liên tục gật đầu: "Vâng, cảm ơn nghĩa phụ."
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài có người kêu: "Vũ Nhi, Vũ Nhi."
Trong Phượng Linh Giới, Dược lão nghe âm thanh lo lắng này, hắn nhìn về phía Vân Thiên Vũ: "Vũ Nhi, đây có phải chính là người con thích hay không?"
Gương mặt Vân Thiên Vũ thoáng ửng đỏ, tuy nhiên vẫn khẽ gật đầu.
Cách đó không xa mấy con linh thú vừa lúc nhìn sang, Tiểu Anh hét lớn: "Đỏ mặt, đỏ mặt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...