Lôi Kiếm trầm ổn gật đầu, mà khi hắn nhìn đến nhi tử của mình ở bên cạnh, trên gương mặt lại đầy lo lắng: "Nhi tử của ta thì sao?"
"Yên tâm, giao cho ta, ta bảo đảm trả lại cho ngươi một nhi tử khỏe mạnh."
"Cảm ơn tông chủ."
Lôi Kiếm thở phào nhẹ nhõm, Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn người bên cạnh: "Từ hôm nay trở đi, ngọn núi này gọi là Mộ Kiếm Phong, phong chủ sẽ do Lôi Kiếm đảm nhiệm."
Lôi Kiếm sửng sốt, sau đó nhanh xua tay: "Tông chủ, lúc này làm vậy không thỏa đáng."
"Thân là cao thủ tam tinh Linh Hoàng, làm một phong chủ cũng không có gì không ổn, ta chỉ hy vọng ngươi có thể không phụ sự kỳ vọng của ta."
Vân Thiên Vũ bình tĩnh nói, Lôi Kiếm lại bị uy nghi lạnh lùng của nàng chấn áp, nhất thời không dám nói lời nào.
Vân Thiên Vũ nói với Hoa Khấp Tuyết: "Ngươi dẫn Lôi Kiếm ra ngoài, nói với bọn họ, đây là phong chủ Mộ Kiếm Phong, đệ tử mới gia nhập đều đưa về Mộ Kiếm Phong, để cho Lôi Kiếm cố gắng chăm sóc dạy bảo."
"Vâng." Hoa Khấp Tuyết dẫn theo Lôi Kiếm ra ngoài.
Vân Thiên Vũ lại nhìn về phía tiểu nam hài bên cạnh, cuối cùng nàng đưa tay nâng hắn lên, đi ra ngoài, Tiêu Cửu Uyên ở phía sau lập tức đưa tay đón lấy, hắn quan tâm hỏi: "Vũ Nhi, để ta bế đi."
Hắn bế Lôi Nhất Minh một đường đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi Vân Thiên Vũ: "Vũ Nhi, nàng có biện pháp cứu hắn tỉnh lại sao?"
Vân Thiên Vũ khẽ gật đầu: "Chàng yên tâm đi, ta sẽ dốc hết toàn lực cứu hắn, dù nói thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ là một hài tử."
Thật ra, lúc trước những lời nàng nói với Lôi Kiếm, cũng không phải lừa gạt hắn.
Lôi Kiếm thân là người của Phù Vân Cung, bỗng nhiên phản bội Phù Vân Cung, lấy cá tính bụng dạ hẹp hòi của Phù Vân Cung, làm sao có khả năng bỏ qua, cho nên liền động tay động chân trên người nhi tử của hắn.
Hài tử đáng thương.
Hai người Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên một đường đi ra ngoài, khi đi tới ngoài cửa, Vân Thiên Vũ dừng lại nhìn Diệp Gia nói: "Biểu tỷ, tỷ lưu lại cùng Hoa Khấp Tuyết giúp Lôi Kiếm chỉnh đốn, chờ chỉnh đốn xong thì tới nói cho muội biết một tiếng."
"Được."
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ dẫn theo Lôi Nhất Minh, một đường đi tới Chủ Phong.
Chủ Phong lúc này chỉ có Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, còn có Hoa Khấp Tuyết cùng với Diệp Gia ở, những người khác đều không có ở lại chỗ này.
Vân Thiên Vũ bế Lôi Nhất Minh tiến vào Chủ Phong, lại bắt đầu công tác cứu chữa.
Nàng không tiếp tục để ý tới tới chuyện khác nữa.
Tiêu Cửu Uyên vẫn luôn bên cạnh cùng nàng, đồng thời trợ giúp cho nàng.
Lôi Nhất Minh trúng Tam Thiên Nha Đào, bản thân loại vật này là không dễ giải được, nhưng Vân Thiên Vũ có một quyển độc điển, cho nên chuyện này nếu nói khó khăn cũng không phải quá khó khăn như vậy.
Tuy nhiên cho dù nàng có thể giải, nàng cũng không thể để Lôi Kiếm nhìn ra, nhất định phải để cho hắn biết, cái này không dễ giải được.
Cứ như vậy, trong lòng hắn sẽ nhớ kỹ nàng hao hết trăm cay nghìn đắng mới cứu được Lôi Nhất Minh.
Tiếp theo, Vân Thiên Vũ vẫn ở trong Chủ Phong không có đi ra.
Lôi Nhất Minh tới mấy chuyến, đều bị Tiêu Cửu Uyên ngăn cản, Tiêu Cửu Uyên nói cho Lôi Kiếm biết, Tam Thiên Nha Đào không phải dễ giải như vậy, mấy ngày mấy đêm trước đó tông chủ không ngủ đang cứu nhi tử của hắn, bảo hắn yên tâm thay tông chủ làm việc.
Kể từ đó, Lôi Kiếm càng thêm để bụng, trị cho đám đệ tử mới gia nhập Đấu Long Tông trở thên quy quy củ củ, ai cũng không dám loạn gây sự.
Mỗi ngày bọn họ đều an phận lần lượt đi tới Tu Linh Phong tu luyện.
Bên trong Chủ Phong, vào ngày thứ mười, Vân Thiên Vũ cuối cùng từ trong phòng đi ra.
Khi đi ra nàng bước chân không vững, vẻ mặt khó coi, có phần tái nhợt, người hình như cũng gầy hơn một ít, lúc này vành mắt tự nhiên có vạch đen, thật giống như đã rất nhiều đêm không ngủ vậy.
Lôi Kiếm vừa nhìn thấy vậy, trong lòng áy náy, đồng thời quan tâm với nhi tử của mình.
"Tông chủ, nhi tử của ta hắn thế nào rồi?"
"Tốt rồi, ngươi vào thăm hắn, ta đi ngủ một lát đã."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...