Một đám người đi thẳng đến sảnh của công hội luyện đan sư, trong sảnh, quản sự đã kích động kêu lên: “Hạ lão, ngươi không thể làm như vậy, không thể làm như vậy.”
Đáng tiếc không ai để ý đến gã.
Vân Thiên Vũ đưa tay kéo mũ áo choàng lên, mọi người trong sảnh nhìn thấy bọn họ liền im lặng.
Thân phận luyện đan sư ở tây đại lục rất cao quý, huống hồ còn là thiên giai luyện đan sư.
Nếu nàng bằng lòng thì sẽ có rất nhiều người tình nguyện đi theo nàng, vì đi theo luyện đan sư thì sẽ không thiếu đan dược.
Chuyện này đối với bản thân mà nói là vô cùng có lợi.
Đám người Vân Thiên Vũ không để ý đến những người khác mà đi thẳng đến sảnh chính của công hội luyện đan sư.
Đợi đến khi bọn họ đến công hội luyện đan sư, Hạ lão mới nhớ ra hỏi: “Xin hỏi tông chủ, thế lực của chúng ta ở đâu?”
Lão ta đợi cả buổi mà không nghe thấy câu trả lời, quay đầu sang liền nhìn thấy Vân Thiên Vũ ở bên cạnh đang nhìn lão ta, mặc dù lão ta không nhìn rõ khuôn mặt của nàng dưới mũ áo choàng.
Vân Thiên Vũ vô cùng kinh ngạc, lần đầu tiên có người gọi nàng là tông chủ khiến nàng cảm thấy hơi kỳ lạ, cho nên ngẩn ra một lúc.
Sau đó nàng kịp phản ứng lại, giơ tay chỉ vào những người ở bên cạnh.
Hạ lão mãi không hiểu thế là có ý gì, cuối cùng Hoa Khấp Tuyết đành nói: “Hạ lão, thế lực của chúng ta vẫn chưa có, trước mắt mới chỉ có mấy người chúng ta thôi.”
Hạ lão không kìm được kêu lên thất thanh.
Sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Chẳng trách bọn họ chưa bao giờ nghe thấy Đấu Long tông, không ngờ vẫn còn chưa thành lập, lão ta bị lừa rồi: “Ngươi, ngươi thế này là lừa gạt lão phu. Sao ngươi có thể lừa lão phu.”
Vân Thiên Vũ liếc mắt, tức giận nói: “Thế nào là lừa gạt ngươi, ta không hề nói Đấu Long tông rất lớn mạnh, hơn nữa ai quy định một thế lực phải có bao nhiêu người, chẳng lẽ mấy người chúng ta không thể gọi là Đấu Long tông ư. Còn nữa, ngươi vì đan phương mà gia nhập với chúng ta chứ không phải là vì thế lực lớn hay nhỏ, nếu muốn gia nhập thế lực gì đó chỉ sợ ngươi đã sớm gia nhập rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ?”
“Nhưng cũng không thể?”
Hạ lão cau có nhìn mấy người, có vài người thế này mà cũng dám gọi là Đấu Long tông.
Trời ơi, lão ta thật sự xấu hổ khi nói những lời này.
Như thế có thể thấy được, da mặt tông chủ đại nhân thật dầy.
Vân Thiên Vũ lại chân thành nhìn Hạ lão nói: “Thật ra tông môn của chúng ta không phải chỉ có mấy người thế này.”
Sau khi nàng nói xong, Hạ lão tràn đầy hi vọng nhìn nàng, chẳng lẽ vẫn còn lực lượng mà người ta còn chưa biết đến.
Vân Thiên Vũ khoát tay, mấy con linh thú xuất hiện: “Thật ra còn có cả bọn chúng nữa, cho nên ngươi đừng lo lắng.”
Chân Hạ lão mềm nhũn ra, cơ thể không còn sức lực, suýt nữa thì ngất đi.
Tiêu Cửu Uyên thấy Vân Thiên Vũ chọc cho Hạ lão run lẩy bẩy, sợ lão ta bị Vân Thiên Vũ chọc cho tức chết, vội vàng đưa tay kéo Vân Thiên Vũ: “Đừng đùa Hạ lão nữa, chúng ta còn phải nhờ lão ta đưa đến Tê Hà cốc nữa.”
Vân Thiên Vũ nghe lời của Tiêu Cửu Uyên, cuối cùng không trêu Hạ lão nữa, nàng quay đầu nhìn về phía Hạ lão nói: “Hạ lão, mặc dù chúng ta có ít người nhưng ngươi hãy tin ta, chúng ta rất nhanh chóng sẽ đông người hơn, thế lực của Đấu Long tông sẽ không yếu kém, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu, đan phương cũng không thiếu phần của ngươi.”
Hạ lão nghe xong lời của Vân Thiên Vũ, suy nghĩ một lát cuối cùng cũng chấp nhận, sau đó nói: “Các ngươi nói Tê Hà cốc? Là có ý gì?”
“Bây giờ chúng ta muốn đi đến Tê Hà cốc tham gia cuộc thi luyện đan sư, vì chúng ta cần xây dựng thế lực nên lúc trước ta và Tiêu Cửu Uyên đã tham gia long phụng tranh bá, bây giờ chúng ta đứng ở vị trí thứ nhất và thứ hai của long phụng tranh bá, nếu có thêm thân phận thiên giai luyện đan sư, ta nghĩ tông phái mà ta sáng lập ra nhất định sẽ có người xin gia nhập, đến lúc đó người cũng sẽ dần dần đông hơn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...