Thực ra người phía trước đã nghe người phía sau nói, nhưng không ai quay đầu, đi thẳng ra khỏi Linh Viên.
Hai nhóm người chia ra đi.
Vân Thiên Vũ đã không muốn suy nghĩ tiếp, lại đi nghe làm gì, nàng chỉ cảm thấy mình mệt mỏi quá, thầm muốn yên tĩnh ngủ một giấc.
Có lẽ ngủ một giấc xong nàng sẽ lại có sức sống.
Không phải mất đi người yêu sao?
Có cái gì không được đâu.
Cả một đời người, ai mà không trải qua thất tình mấy lần đâu.
Không có ai cả đời chỉ nói yêu một lần, chỉ yêu một người.
Phượng Vô Nhai sắp xếp cho Vân Thiên Vũ một tiểu viện tĩnh lặng, ra lệnh không cho phép bất cứ kẻ nào quất rầy đến Vân Thiên Vũ nghỉ ngơi, để cho nàng có thể yên tĩnh nghỉ ngơi.
Mà y thì vẫn nhìn nàng đi vào giấc ngủ mới yên tâm rời đi.
Phượng Vô Nhai vừa ra khỏi viện của Vân Thiên Vũ thì dự định đi tìm Tiêu Cửu Uyên tính sổ.
Sao hắn có thể làm tổn thương trái tim Vũ Nhi như vậy.
Nhưng y còn chưa kịp tìm Tiêu Cửu Uyên tính sổ liền bị người của Chu Tước thế gia tới mời đi bàn bạc chuyện hôn sự của Tiểu Linh Đang.
Bởi vì Phượng Vô Nhai và Tiểu Linh Đang có quan hệ tốt, cho nên đại hôn của nàng những người trong gia tộc vẫn muốn nghe kiến nghị của Phượng Vô Nhai một chút.
Lúc đầu Phượng Vô Nhai muốn phản đối hôn sự của Tiểu Linh Đang và Tiêu Cửu Uyên, nhưng trong tình huống này y lại không biết cuối cùng cũng chỉ miễn cưỡng nói ra đề nghị ra vài tháng.
Buổi tối.
Toàn bộ Chu Tước thế gia hoàn toàn yên tĩnh.
Tiểu Linh Đang ở trong Linh Viên.
Ngọn đèn lờ mờ, dưới đèn có người đang nói chuyện.
Phượng Vô Nhai nhìn muội muội mình, tức giận nói.
“Tiểu Linh Đang, không phải muội thích Vân tỷ tỷ nhất sao? Sao muội lại làm nàng ấy đau lòng? Còn nữa, ta nhớ trước kia muội không thích Tiêu Cửu Uyên, muội còn hơi sợ hắn, sao bây giờ lại thích hắn?”
Tiểu Linh Đang chu mỏ: “Trước kia không thích hắn, bây giờ thì thích hắn.”
“Ta sẽ không để muội gả cho hắn, đừng quên, có một ngày hắn sẽ nhớ lại, nếu hắn nhớ lại sẽ căm hận muội, đến lúc đó muội nhất định sẽ rất đau khổ, ca ca không thể nhìn muội nhảy vào hố lửa.”
Thái độ Phượng Vô Nhai kiên định nói.
Tiểu Linh Đang cắn môi: “Ca ca, muội thế nào không quan trọng, quan trọng là... huynh phải hạnh phúc, huynh làm cho muội nhiều như vậy, muội cũng muốn làm một chút gì đó vì huynh. Không phải huynh thích Vân tỷ tỷ sao? Bây giờ có cơ hội, huynh phải nắm chặt lấy, huynh phải chăm sóc Vân tỷ tỷ thật tốt, bây giờ tỷ ấy đau lòng, đợi qua một thời gian nữa sẽ tốt hơn.”
Sau khi Tiểu Linh Đang nói xong, Phượng Vô Nhai nghĩ đến cái gì đó, mở to hai mắt: “Tiểu Linh Đang, sở dĩ muội nói mình thích Tiêu Cửu Uyên, muốn gả cho hắn không phải là vì ta chứ, vì để cho ta cưới Vũ Nhi, cho nên muội mới nói như vậy, làm như vậy.”
Tiểu Linh Đang nghe Phượng Vô Nhai nói xong, lập tức lắc đầu phủ nhận.
“Không phải, là muội thích hắn, là muội muốn gả cho hắn, không phải vì chuyện của huynh.”
Nhưng vẻ mặt của nàng không tránh được đôi mắt của y, muội muội này của y, tâm tư vẫn rất đơn thuần, cho tới bây giờ cũng không phải là người có tâm kế, phàm là một chút tâm tư cũng hiện lên mặt nàng.
Lúc Phượng Vô Nhai nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt nàng không dám nhìn thẳng vào y mà liếc nhìn xung quanh, tuy rằng miệng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...