Tiểu Linh Đang ở bên trong phòng khách vẫy tay với một nha hoàn nói, bảo Hoàng Phủ thiếu chủ về đi, hôm nào nàng sẽ gặp y sau.
Nhưng Vân Thiên Vũ lại nói: “Ta muốn gặp y, ta muốn nghe chính miệng y nói không hề quen biết ta, ta muốn nghe chính miệng y nói y muốn cưới muội, nếu như y nói vậy ta sẽ chúc phúc cho hai người.”
Nói tới việc chúc phúc, trái tim nàng lại quặn đau.
Cơ thể bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Tiểu Linh Đang nhìn nàng, rồi ngẩng đầu ra lệnh: “Mời Hoàng Phủ thiếu chủ vào.”
“Vâng.” Nha hoàn quay người đi ra ngoài.
Phòng khách trở nên vô cùng yên ắng. Sắc mặt ai ai cũng vô cùng khó coi, Phượng Vô Nhai tức giận nhìn muội muội của mình, vẻ mặt của Tiểu Linh Đang vô cùng buồn bã. Mặt Vân Thiên Vũ thì trắng bệch.
Ba người đều nhìn chằm chằm ra cửa, đến khi có một bóng dáng tuấn tú bước vào.
Người tới chính là Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên một thân cẩm bào, phong thái phấn khởi đĩnh đạc, gương mặt vốn đã vô cùng tuấn tú nay lại càng trở lên chói lóa vì tâm trạng phấn khởi.
Sau khi hắn bước vào, nhìn thấy ba người trong đại sảnh, nhưng mắt hắn chỉ thoáng nhìn qua Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai, sau đó bỏ qua họ để nhìn sang chỗ của Tiểu Linh Đang.
Nhìn thấy Tiểu Linh Đang, vẻ mặt hắn lại trở nên dịu dàng, gương mặt vui vẻ: “Tiểu Linh Đang, nàng đang có khách sao?”
Sắc mặt Tiểu Linh Đang trở nên tối sầm lại, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ, giới thiệu: “Hai vị này, một người là ca ca của ta, một người là hảo bằng hữu của ca ca của ta.”
Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn sang, gật đầu một cách nho nhã với Phương Vô Nhai và Vân Thiên Vũ, giống như chào hỏi.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy sắc mặt hắn vô cùng lạnh lùng, trái tim nhói đau, vô cùng đau đớn.
Giờ phút này, đột nhiên nàng muốn nổi giận, vì sao, vì sao nàng phải chấp nhận điều này, yêu một người là có lỗi sao? Vì sao nàng lại phải chấp nhận điều này. Tiêu Cửu Uyên đáng chết.
Trong lòng Vân Thiên Vũ suy nghĩ mãi, Phượng Vô Nhai trong phòng khách đã nổi giận, y giơ tay đánh chưởng.
Tiêu Cửu Uyên khẽ động đậy, giơ tay đánh lại chưởng của Phương Vô Nhai, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Phượng Vô Nhai, trầm giọng nói: “Làm gì vậy?”
Sắc mặt Phượng Vô Nhai khó coi, quát lạnh: “Ngươi đáng chết, ngươi lại dám làm ra những chuyện như thế này sao? Ngươi dám quên cả Vũ Nhi ư?”
“Vũ Nhi? Là ai?”
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng quát, đánh một chưởng về phía Phượng Vô Nhai, Phượng Vô Nhai không kịp đề phòng bị hắn đẩy ra.
Phượng Vô Nhai nổi giận, định tiếp tục đánh với Tiêu Cửu Uyên, nhưng lần này Tiểu Linh Đang đã nhanh chóng ngăn chặn hành động của Phượng Vô Nhai.
Nàng đang sợ ca ca sẽ bị thương: “Ca ca, đừng như vậy.”
Vân Thiên Vũ ở trong phòng khách phát hiện ra Tiêu Cửu Uyên vẫn chưa hề nhìn tới nàng.
Trái tim nàng nguội lạnh, lạnh tới tê dại, nàng đứng lên bước từng bước về phía Tiêu Cửu Uyên.
Phượng Vô Nhai và Tiểu Linh Đang cùng nhìn về phía nàng.
Thấy sắc mặt nàng vô cùng đau đớn, trong lòng hai người không hề cảm thấy dễ chịu.
Phượng Vô Nhai vô cùng đau đớn, y tức giận liếc nhìn muội muội của mình.
Đều là việc do Tiểu Linh Đang gây ra, nếu như nàng đồng ý nói chuyện với Tiêu Cửu Uyên, Vũ Nhi đã không đau khổ như vậy.
Tiểu Linh Đang không hề nhìn ca ca của mình mà nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ bước từng bước đến trước mặt Tiêu Cửu Uyên, bình tĩnh nhìn vào hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...