Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Vân Thiên Vũ vội dùng hết sức lách mình phóng về phía mắt mê trận, đồng thời ra lệnh cho ba con linh thú và cây tiên linh linh chạy theo sau nàng.
“Đi.”
Mấy đạo thân ảnh lách mình thẳng tiến vào mắt mê trận.
Tuy Vân Thiên Vũ chưa đến được mắt trận nhưng linh lực trong tay nàng đã bắn về phía mắt trận.
Ầm vang một tiếng.
Nàng phá tan mê trận, sau đó tiếp tục phóng linh lực ra ngoài mê trận.
Phía sau, ba con linh thú và cây tiên linh gấp rút đuổi theo sát nàng xông ra ngoài.
Tiếng ầm ĩ đã nhanh chóng kinh động đến hai người canh giữ ngoài mê trận.
Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai vô cùng vui mừng, hai người vội chạy thẳng đến chỗ Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ đáp xuống từ không trung, nàng nhìn hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai đã thoát khỏi cảnh địa tử vong, không khỏi hạnh phúc cười rộ lên, dịu dàng hỏi.
“Hai người thoát khỏi cảnh địa tử vong từ khi nào vậy.”
Tiêu Cửu Uyên trầm ổn nói: “Chín tháng rồi.”
Phượng Vô Nhai nghe hắn nói xong, có chút không cam lòng đáp lời: “Hơn mười tháng.”
Vân Thiên Vũ nghe bọn họ trả lời, hưng phấn hỏi: “Vậy linh lực tu vi hiện giờ của hai người đã đạt đến trình độ nào rồi?”
“Chúng ta đều là nhất tinh linh hoàng tu vi, nàng thì sao?”
Linh lực tu vi của Vũ Nhi ắt hẳn là cũng không thấp.
Vân Thiên Vũ hơi nhíu mày, tiếc nuối đáp.
“Ta mới là cửu tinh linh vương thôi, vốn dĩ ta muốn dồn lực luyện thẳng đến cấp nhất tinh linh hoàng, ai ngờ viện trưởng Tư Không lại nói với ta Băng Hà cốc xuất hiện một quả thiên địa dị hỏa, cho nên ta mới sốt ruột đi tìm thiên địa dị hỏa.”
Vân Thiên Vũ vừa nói xong, Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai còn chưa kịp đáp lời đã nghe một tiếng cười vang lên từ xa.
“Vậy ngươi trách ta à.”
Một thân hình chầm chậm bước đến chỗ bọn họ.
Bọn họ vội nhìn sang thì thấy người vừa đến là viện trưởng Tư Không.
Bọn họ cùng nhau thi lễ với viện trưởng Tư Không.
“Bái kiến viện trưởng.”
Linh lực tu vi của bọn họ có thể đạt được đến trình độ như hôm nay đều là nhờ có viện trưởng Tư Không giúp đỡ, cho nên ba người cảm kích Viện trưởng Tư Không từ tận đáy lòng.
Viện trưởng Tư Không tủm tỉm cười nhìn Vân Thiên Vũ nói.
“Bùi Khê nha đầu này, vậy ngươi đây là đang trách ta đã nhắc nhở ngươi sao...”
“Viện trưởng Tư Không người cứ đùa, ta nào có trách người, lòng ta cảm kích người còn chưa đủ.”
“Xem ra ngươi còn chút lương tâm, nhưng hiện tại ngươi là cửu tinh linh vương cũng đã có thể xem là vô cùng lợi hại rồi, người bình thường tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi, đạt được cấp bậc linh hoàng trở lên kỳ thật cũng chỉ có rất ít người mà thôi.
“Hơn nữa dựa vào tài năng thiên phú của ngươi, ta nghĩ muốn đột phá trở thành cấp bậc linh hoàng cũng là chuyện dễ dàng.”
Viện trưởng Tư Không nói xong thì liền cảm thán.
“Ta thật sự đã già rồi, đến bây giờ chỉ dừng lại ở cấp bậc cửu tinh linh hoàng, không tu luyện lên được nữa.”
Viện trưởng Tư Không tiếc nuối thở dài, Vân Thiên Vũ ở bên cạnh nhìn lão cũng có chút tiếc nuối, nàng theo bản năng vội mở miệng an ủi: “Viện trưởng, người yên tâm đi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ta giúp người luyện được một viên đan dược phá tan trở ngại, khiến người có thể phá tan cấp bậc linh hoàng, trở thành cấp bậc linh tôn.”
Vân Thiên Vũ vừa nói, viện trưởng Tư Không ánh mắt lóe sáng, lão hoàn toàn tin tưởng nữ tử này có thể làm được.
Nếu có một viên đan dược có thể đả thông cấp bậc linh hoàng thì lão sẽ có thể vượt lên cấp bậc linh tôn.
“Bùi Khê, lão phu ta sẽ ghi nhớ lời hứa này của ngươi.”
“Vâng, ta nói được sẽ làm được.”
Vân Thiên Vũ gật đầu một cái, ghi tạc trong lòng, chờ đến khi năng lực luyện đan của nàng tăng lên thì nàng nhất định sẽ giúp viện trưởng luyện chế một viên đan dược.
Tâm tình của viện trưởng Tư Không liền tốt lên, thậm chí còn có chút đắc ý bởi vì mắt nhìn người của mình thật tốt, có thể nhìn ra Bùi Khê là một nhân vật không tầm thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...