Tuy người này rất đẹp nhưng thần sắc lại lạnh như băng.
Vân Thiên Vũ đang đánh giá Tử Dực đối diện, Tử Dực cũng quan sát nàng.
Nghe nói nữ nhân này vẫn đuổi theo Viêm Thiên muốn gia nhập Viêm Minh.
Cuối cùng nàng không những gia nhập Viêm Minh, mà còn được Viêm Thiên thích.
Viêm Thiên từng nói thích nàng trước mặt mọi người.
Cái tên phong lưu đào hoa.
Tử Dực nghĩ tới cái này, đáy mắt phát ra một tia hung ác, nắm ngón tay lại, quanh người hắn tỏa ra lạnh lẽo, cả người lạnh như băng.
Mái tóc dái màu bạch kim chói mắt, tản ra màu sắc lạnh làm nổi bật cả người hắn, khiến hắn giống như yêu tinh băng.
Tuy là Vân Thiên Vũ ngắm nhìn người kia, nhưng nghĩ tới lúc trước hắn cố ý làm khó Tiêu Cửu Uyên, cho nên trong lòng liền không thích.
Đôi mắt hơi lạnh, nhưng tự nhiên người này lại vô tình ra tay cứu nàng.
Hơn nữa người này biết rõ là nàng cũng không bỏ đi.
Điểm này ngượi lại vẫn có chỗ thích hợp, cho nên Vân Thiên Vũ ôm quyền nói cảm ơn với Tử Dực.
“Cảm tạ.”
Nàng nói xong xoay người liền đi, nhưng Tử Dực sau lưng lại gọi nàng lại:
“Ngươi tên Bùi Khê phải không?”
Vân Thiên Vũ xoay người nhìn hắn: “Đúng vậy. Không biết ngươi có gì chỉ giáo.”
“Ta muốn cho ngươi một đề nghị thiện ý, tốt nhất ngươi nên cách xa Viêm Thiên ra một chút, hắn xuất thân từ Thanh Long thế gia, Thanh Long thế gia tuyệt đối không phải hạng người hư danh, gia tộc bọn họ tuyệt đối sẽ không để một nữ nhân tùy ý gả vào, nếu như ngươi kiên trì gả cho hắn, sẽ chỉ rước rắc rối lớn vào người mình mà thôi.”
Lời Tử Dực nói khiến sắc mặt Vân Thiên Vũ hơi lạnh đi.
Nàng ngước mắt cười lạnh, ngạo nghễ mở miệng: “Ta và Viêm Thiên không phải ai muốn chia rẽ liền có thể chia rẽ, cho dù Thanh Long thế gia mạnh như thế nào cũng không chia rẽ được chúng ta, cho dù ông trời muốn chia rẽ chúng ta cũng không được.”
Tuy dung nhan nàng không đẹp, nhưng sự kiêu ngạo và lạnh lùng khiến nàng có có một vẻ đẹp cuốn hút.
Tử Dực nhìn nàng đối diện, mở miệng còn muốn nói điều gì đó.
Nhưng lát sau, gã bỗng nheo mắt nhìn chằm chằm nữ tử đối diện, bỏ đi cái bớt đỏ trên mặt nàng, nàng sẽ có một khuôn mặt khác.
Tử Dực nheo mắt đánh giá nàng, trong lòng hơi run nhẹ lên, sau đó hắn cố gắng trấn định dòng suy nghĩ của mình.
Cuối cùng đánh giá cẩn thận nữ tử đối diện mình, từ từ đáy mắt của gã nổi lên những hoa lửa u ám.
Gã nhìn thấy nữ tử đối diện muốn đi, bỗng nhiên mở miệng, giọng nói lạnh hơn băng có một chút cảm xúc.
“Bùi Khê, ngươi có muốn trở nên mạnh mẽ, có muốn không bị người ta tiếp tục kinh thường nữa không?”
Vân Thiên Vũ nghe lời gã nói xong, có hơi giật mình sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn sang, liền thấy nam tử tóc bạch kim xõ dài, từ từ bước tới.
Đi thẳng đến chỗ nàng, cách không xa, dường như gã sợ nàng không nghe thấy, mở miệng nói một câu: “Ngươi có muốn trở nên mạnh mẽ, có muốn khiên cho người Thanh Long thế gia không dám khinh thường ngươi, có muốn không bị bất kỳ kẻ nào kinh thường, bắt nạt không?”
Đôi mắt Vân Thiên Vũ giật một cái, hoa lửa nhúc nhích, sau đó nàng nhìn Tử Dực nói:
“Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Ta biết có một cách có thể làm cho chúng ta nhanh chóng cường đại, biến đổi lợi hại, lúc đầu ta định đi một mình, nhưng nhìn thấy trên người ngươi có sự cứng cỏi, sự kiêu ngạo không chịu thua, cho nên ta mới hỏi ngươi.”
“Nếu như thế gian có một nơi có thể khiến cho người cường đại trong thời gian ngắn nhất, ngươi có đồng ý đi thử không?”
“Có nơi như thế này sao?”
Vân Thiên Vũ kinh ngạc mở miệng.
Tử Dực đối diện nhanh chóng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...