Tiêu Cửu Uyên ra lệnh, Cổ Dao lập tức đi triệu tập đệ tử của Viêm Minh, có vài người đã vào Tu Linh tháp tu luyện, có vài người đã đi rèn luyện. Nhưng tuy vậy cũng triệu tập hơn một trăm người, mọi người lập tức đi đến Tử Môn tìm câu trả lời.
Vân Thiên Vũ đi theo phía sau Tiêu Cửu Uyên, một đường đi thẳng đến Tử Môn.
Nàng cảm cảm thấy việc này không đơn giản, nếu theo lời người trong cuộc nói, cho tới nay quan hệ của nữ đệ tử của Tử Môn và hắn vô cùng tốt, hiện tại lại trở mặt kì lạ như vậy, việc này khẳng định có người tính kế gì đấy. Nàng vẫn nên đi theo để xem tình hình thì tốt hơn.
Mọi người chậm rãi đi thẳng đến Tử Môn.
Trên đường đi, rất nhiều đệ tử thấy tình hình như vậy thì không khỏi bàn tán.
"Lão đại của Viêm Minh mang theo nhiều người như vậy đi đâu thế?"
"Đúng rồi, nghe nói lúc trước người của Tử Môn đã đả thương người của Viêm Minh."
"Khó trách lão đại của Viêm Minh tức giận, đây là trực tiếp đánh vào mặt của hắn rồi."
"Chúng ta mau đi qua xem."
Cuối cùng rất nhiều người đi theo sau người của Viêm Minh đi đến Tử Môn xem náo nhiệt.
Người của Tử Môn dường như nhận được tin tức, hoặc là biết bọn họ sẽ đến, lúc này một đám người đang nghênh đón ở cửa. Cuối cùng hai nhóm người gặp lại, vô cùng tức giận.
Viêm Minh bên này, Tiêu Cửu Uyên sắc mặt u ám nói: "Lập tức kêu lão đại của các ngươi ra đây, cho Viêm Minh ta một câu trả lời thỏa đáng, nếu không chúng ta tuyệt đối sẽ không để yên."
"Người của Viêm Minh các ngươi trêu ghẹo đệ tử của chúng ta, giở trò lưu manh với nữ đệ tử của chúng ta, chẳng lẽ chuyện này là đúng sao?”
Người của Tử Môn vừa nói xong, trong đám người có một người kêu lên: "Ta không có, hai người chúng ta người là tự nguyện qua lại."
Người nói chuyện chính là người lúc trước bị người của Tử Môn đánh nặng nhất.
Chỉ là gã vừa mở miệng, người của Tử Môn ở đối diện đã kêu lên: "Ngươi nói bậy bạ gì vậy, ngươi trêu ghẹo đệ tử của Tử Môn chúng ta, còn nói tự nguyện qua lại sao, ngươi có xấu hổ hay không chứ, có tin chúng ta lại đánh ngươi hay không?"
"Sau này người của Viêm Minh cút xa một chút, nếu như tiếp tục dây dưa với người của Tử Môn chúng ta, chúng ta sẽ đánh các ngươi răng rơi đầy đất."
Người này nói xong, Tiêu Cửu Uyên xoay người giận dữ thét lên: "Tử Dực, cút ra đây cho ta."
Hắn vừa dứt lời, giọng nói lạnh như băng ở đối diện vang lên: "Viêm Thiên, chẳng lẽ ngươi lớn giọng thì người của Tử Môn ta sẽ sợ ngươi sao?"
Người của Tử Môn mở cửa ra.
Một người mặc y phục màu tím từ trong đám người bên ngoài đi đến, người này vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Gã ngũ quan tinh xảo, bất kể là lông mày đen, hay là mắt đen đều vô cùng đẹp, bên trong nét đẹp đó còn mang theo khí chất yêu mị nhè nhẹ, chỉ là khuôn mặt yêu mị của gã lại mang theo khí lạnh, ánh sáng trong mắt cũng lạnh như băng, mái tóc dài màu bạc rối tung trên vai. Mái tóc màu bạc còn khiến ngũ quan của gã càng sáng hơn, da trắng nõn nà. Gã đang mặc bộ trường bào màu tím quyền quý, sau đó từ trong đám người đi ra.
Gã ngước mắt lên nhìn Tiêu Cửu Uyên, lạnh lùng nói: "Viêm Thiên, đệ tử của ngươi chạy đến Tử Môn ta ức hiếp nữ nhân, ngươi thân là lão đại không quản nổi đệ tử, lại còn chạy tới Tử Môn ta truy hỏi. Ngươi cho rằng Tử Môn ta dễ khi dễ vậy sao?"
Tiêu Cửu Uyên trầm giọng quát: "Hai người bọn họ là tình đầu ý hợp, căn bản không tồn tại trêu ghẹo gì cả."
"Đỗ Quyên."
Tử Dực quát lạnh một tiếng, một nữ tử từ phía sau gã đi ra, nữ tử nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn người bên này, sau đó nhanh chóng nói: "Hắn cứ luôn đuổi theo ta, nhưng ta không đồng ý, hôm nay hắn lại động chân động tay với ta, cho nên ta mới gọi người đến."
Nữ tử tên là Đỗ Quyên vừa nói xong, Tử Dực ở đối diện châm chọc nói: "Viêm Thiên, ngươi nghe rõ rồi đó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...