Nghe Đào Yêu nói, đám người Lạc Li hoàn toàn đồng ý, gã cũng không cho rằng Đào Yêu dám giết Hoàng Phủ Phượng.
Cho nên vài người quay đầu lại nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ chậm rãi mở miệng nói: “Đào Yêu, ngươi một mực khẳng định rằng ngươi không phải kẻ đã giết Hoàng Phủ Phượng thì ta sẽ không có chứng cứ sao? Ta nói cho ngươi biết, trên người Hoàng Phủ Phượng dùng một loại hương liệu gọi là túy vân hương, loại hương liệu bám dai trong không khí tận ba ngày, nếu lúc trước ngươi và Hoàng Phủ Phượng từng có va chạm hay tiếp xúc thì chắc chắc chắn trên người ngươi sẽ lưu lại mùi hương ấy.”
“Loại hương liệu này khi gặp nến cỏ thơm sẽsinh ra phản ứng, ta sẽ chứng minh, xem ngươi chống chế như thế nào.”
Vân Thiên Vũ nói xong thì lấy trong Phượng Linh giới ra nến cỏ thơm, sau đó dùng linh lực đốt cháy nến cỏ thơm.
Trong không khí rất nhanh đã phảng phất một mùi hương nhàn nhạt của nến cỏ thơm.
Lúc này mọi người đều nhìn thấy y phục của Hoàng Phủ Phượng lúc trước là màu hồng đào đậm giờ lại chậm rãi biến thành màu xanh lam.
Mà y phục màu tím trên người Đào Yêu cũng đồng thời chuyển thành một màu xanh lam y hệt như màu mà y phục của Hoàng Phủ Phượng vừa biến đổi.
Chuyện này làm sắc mặt mọi người đều thay đổi, ai cũng chằm chằm cảnh giác nhìn về phía Đào Yêu.
Giết người không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là ra tay với người mình thân thiết.
Này gọi là lòng người thâm sâu khó lường.
Sắc mặt Đào Yêu cũng nháy mắt trắng bệch, nhưng nàng ta cũng không thừa nhận mà liều mạng lắc đầu chống chế.
“Ta không có, không phải ta làm.”
Đào Yêu nói xong đột nhiên ngẩng đầu, hung ác trừng mắt với Vân Thiên Vũ: “Là ngươi, là ngươi hại ta, ngươi là y sư, lúc trước còn chữa bệnh cho người khác, cho nên ngươi mới lợi dụng thời cơ động tay động chân với ta, hoàn toàn đều là do ngươi là cố ý hãm hại ta.”
Đào Yêu nói xong gấp gáp quay đầu nhìn phía Lạc Li.
“Lạc Li, cứu ta, là nàng cố ý tài đổ oan cho ta, ngươi biết ta và Phượng nhi rất thân thiết mà, sao ta có thể hạ độc thủ Phượng nhi chứ.”
Lạc Li quan sát Đào Yêu, sau đó lại nhìn về phía Vân Thiên Vũ.
Trong lòng gã cuồn cuộn sóng lớn, nói với Vân Thiên Vũ: “Ngươi đưa ra chứng cứ như vậy cũng không đủ thuyết phục là Đào Yêu giết Phượng nhi, ngươi là y sư, hoàn toàn có cách để động như vậy tay chân.”
Vân Thiên Vũ biết đối phương trong lòng căm hận mình, cho nên dù nàng có đưa ra bằng chứng gì cũng đều không tin.
Vân Thiên Vũ lạnh lùng cười nói: “Đương nhiên ngươi không tin ta nói, vậy nên tin tưởng những gì Hoàng Phủ Phượng nói đi.”
“Ngươi xem dưới thân nàng ta một mảnh ẩm ướt, tựa như là bị dính nước mưa, nhưng ngoại chỗ đó bị ướt ra thì chỗ khác đều khô ráo, cho nên ta nghi ngờ sau khi Đào Yêu ra tay giết Hoàng Phủ Phượng xong, Hoàng Phủ Phượng không cam lòng nên đã lặng lẽ lấy nước từ không gian giới ra, đổ xuống đất, như vậy, dưới chân Đào Yêu đương nhiên cũng sẽ dính phải đất ướt, nếu ta đoán không sai thì dưới thân Hoàng Phủ Phượng hẳn là có một dấu chân ướt.”
“Ngươi chỉ cần in dấu giày của Đào Yêu ra và so sánh thì sẽ biết có phả nữ nhân này giết Hoàng Phủ Phượng hay không.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời thì sắc mặt Lạc Li đại biến, sắc mặt Đào Yêu cũng trắng bệch không còn một chút huyết sắc.
Lạc Li vọt ngay đến bên cạnh Hoàng Phủ Phượng, duỗi tay bế thi thể của Hoàng Phủ Phượng lên.
Trên người Hoàng Phủ Phượng quả nhiên có một dấu chân rõ ràng.
Lạc Li vội ngẩng đầu nhìn về phía Đào Yêu, trầm giọng ra lệnh: “Người đâu, đem giày của Đào Yêu đến đây.”
Hai đạo thân ảnh tiến thẳng về phía Đào Yêu.
Đào Yêu lập tức đứng dậy thủ thế, đồng thời lạnh lùng quát: “Kẻ nào dám.”
Động tác này của nàng ta khiến người xung quanh đều vỡ lẽ, Hoàng Phủ Phượng thật sự là do Đào Yêu giết chết.
Nữ nhân này thật là to gan, dám giết người của gia tộc Thanh Long.
Bốn phía xôn xao tiếng bàn tán chê bai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...