Vân Thiên Vũ ánh mắt lạnh lùng, nàng nghĩ đến chuyện lúc trước ba linh thú nói có người tới đây. Điều này nói rõ có người giết Hoàng Phủ Phượng, sau đó vu oan giá họa cho bọn họ. Tuy rằng Hoàng Phủ Phượng chết là đáng đời, nhưng nàng cũng không muốn gánh tội danh thay người khác.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, sau đó nàng nhanh chóng nói: "Việc này rõ ràng là có người vu oan giá họa cho ta, ngươi thử nghĩ nếu như là ta giết Hoàng Phủ Phượng, ta sẽ để các ngươi phát hiện, sau đó đưa các ngươi đến đây sao? Đây rõ ràng là chuyện do người có mưa kế làm ra."
Đáng tiếc Lạc Li không đồng ý với lời nói của Vân Thiên Vũ.
Hoàng Phủ Phượng thân là đích nữ của Thanh Long thế gia đứng đầu tứ đại gia tộc, trong học viện này ai dám giết muội ấy chứ, những người đó cũng không phải không muốn sống nữa. Huống chi cho tới nay Phượng nhi ở trong học viện rất tốt, nhưng sau khi nữ nhân này xuất hiện, Phượng nhi mới bị người giết chết, cho nên không phải họ giết thì là người nào giết chứ.
Lạc Li vừa nói xong, thân hình vừa động một chưởng linh lực mạnh mẽ hung hăng tấn công.
Rầm rầm, linh lực mạnh mẽ bay thẳng đến trước mặt Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ, Phượng Vô Nhai nhanh chóng vận linh lực ngăn cản, Vân Thiên Vũ lại nhanh chóng đưa tay lấy ra chuông Huyền Âm.
Nhưng mấy người đêm nay Lạc Li mang đến đều là người có cấp bậc linh vương, Vân Thiên Vũ linh lực quá thấp, cho nên sự khống chế của chuông Huyền Âm rõ ràng rất yếu. Tác dụng của tiếng chuông đối với người có cấp bậc linh vương mà nói cũng không lớn.
Ở một bên, linh lực của Phượng Vô Nhai và linh lực của Lạc Li hung hăng va chạm vào nhau, hai người trực tiếp bị đánh ra ngoài.
Lạc Li đánh một chưởng về phía Phượng Vô Nhai, gã nhanh chóng quát lớn người bên cạnh: "Đi, giết ả xấu xí kia, báo thù cho muội muội ta."
“Vâng.”
Một người ở bên cạnh Lạc Li lắc mình bay qua, người này đưa tay một đạo linh lực dày đặc bay về phía Vân Thiên Vũ. Cả người Vân Thiên Vũ lập tức lùi về phía sau, nhưng cho dù nàng có lùi nhanh thế nào, cũng không nhanh bằng uy lực lục tinh linh vương của đối phương.
Linh lực như sóng biển cuồn cuộn không ngừng bay tới.
Vân Thiên Vũ đang muốn triệu hoán hoàng kim Tu La giáp trên người, bất kể như thế nào, tốt xấu gì nàng cũng phải giữ được cái mạng này đã.
Nhưng Vân Thiên Vũ còn chưa kịp triệu hoán hoàng kim Tu La giáp, Phượng Vô Nhai ở phía sau bị Lạc Li đánh bay ra ngoài đột nhiên xoay người hét lớn: "Phong ma ấn, đi."
Một đạo ma ấn màu đen lóe lên hắc khí thật lớn, lập tức từ trên trời giáng xuống, hung hăng bay về phía người tấn công Vân Thiên Vũ.
Người nọ nhìn thấy hắc khí tỏa ra từ phong ma ấn, sắc mặt hơi thay đổi. Thứ này rõ ràng rất tà ác, cho nên người này cấp tốc lùi về phía sau.
Nhưng linh lực vẫn tiếp tục bay đến trước mặt Vân Thiên Vũ, chỉ là uy lực đã giảm đi rất nhiều, Vân Thiên Vũ nhanh chóng đưa tay ra chống đỡ đạo linh lực này.
Đáng tiếc tuy rằng linh lực uy lực giảm đi, nhưng với linh lực cấp bậc cửu tinh linh sĩ, nàng vẫn đánh không lại người ta, cho nên bị đạo linh lực kia đánh bay ra ngoài.
Phượng Vô Nhai và ba linh thú tất cả đều kinh ngạc.
Thân hình Phượng Vô Nhai cử động, y bay vọt đến đỡ nàng, căng thẳng hỏi: "Mọi người không sao chứ?"
"Không sao." Vân Thiên Vũ lắc đầu, nàng chỉ là hơi khó chịu thôi.
Mắt thấy Vân Thiên Vũ bị tấn công, nhất thời ba linh thú đều nổi giận.
Ba linh thú lập tức tấn công ba người bên cạnh Lạc Li.
Người bên cạnh Lạc Li đã sớm sinh lòng kiêng kị với ba linh thú của Vân Thiên Vũ, cho nên mắt thấy chúng nó tấn công, những người đó nhanh chóng ngưng linh lực, hung hăng đánh về phía ba linh thú.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ hơi biến đổi: "Ngạo Minh, Điêu Gia, Tiểu Anh mau lùi lại."
Ba linh thú nghe lời lập tức lùi về phía sau.
Những người đó mắt thấy ba linh thú rút về, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật ra, tuy rằng bọn họ có thể đối phó ba con linh thú này, nhưng tốc độ của ba con này quá nhanh, nếu như bọn họ không chú ý thì sẽ bị chúng nó đánh lén.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...