Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Lúc trước vì biết chủ tử đang tôi luyện linh lực cho nên bọn chúng không có ra tay, xem ra hiện tại không thể không ra tay.

Mà đối diện Hoàng Phủ Phượng thấy Vân Thiên Vũ đã thu hồi huyền âm linh thì tức giận hét to: “Tiểu Ngọc, giết nàng.”

Một nữ tử mặc y phục đỏ trong ba nữ tử tuân lệnh Hoàng Phủ Phượng, lập tức phất tay tung một chưởng đánh qua chỗ nàng. 

Vân Thiên Vũ sắc mặt đại biến, linh lực tu vi của nữ nhân này so với hai người khi nãy đánh với nàng cao hơn rất nhiều.

Ít nhất cũng là cấp bậc ngũ tinh linh vương.

Nàng nếu đánh bừa, chắc chắn sẽ bị trọng thương. 

Cho nên Vân Thiên Vũ liền lẩm nhẩm niệm khẩu quyết, nhưng khi nàng chưa kịp niệm.

Phía sau đã vang lên tiếng quát cuồng bạo: “Ta muốn xem ai dám khi dễ nàng.”

Thân ảnh đó nhanh như tia chớp phóng vọt qua, đồng thời một đạo linh lực dâng trào, ầm một tiếng, đánh thẳng vào nữ tử cấp bậc ngũ tinh linh vương đối diện. 


Người vừa đến nhanh chóng lùi ra xa, thuận tay kéo Vân Thiên Vũ cùng thối lui.

Khi hai người đã đến được một vị trí an toàn hơn thì hắn mới quay sang quan tâm hỏi Vân Thiên Vũ.

“Nàng không sao chứ?” 

Vân Thiên Vũ mỉm cười, lắc lắc đầu: “Ta không sao...”

Không ngờ Tiêu Cửu Uyên lại xuất hiện để che chở nàng trong giây phút nguy nan như vậy, điều này khiến lòng nàng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Tiêu Cửu Uyên xác định Vân Thiên Vũ không có việc gì rồi mới ngẩng đầu nhìn mấy nữ tử phía đối diện. 

Ánh mắt hắn âm ngoan lạnh băng không nói nên lời, mấy nữ tử đối diện đều nhanh chóng rút lui.

Bởi vì đây chính nhà nhi tử của gia chủ gia tộc Thanh Long, sau này hắn rất có thể chính là gia chủ gia tộc Thanh Long, cho nên nếu các nàng đối nghịch với hắn thì quả thật không phải là chuyện tốt.

Những kẻ khác đã lui xuống nhưng Hoàng Phủ Phượng lại không quen khuất phục, mở miệng chống đối: “Ca ca, sao ngươi lại che chở cho nàng, nàng chẳng qua chỉ là một con yêu nữ mà thôi.” 

“Rõ ràng bề ngoài xấu xí dị hợm như vậy, còn lì lợm la liếm câu dẫn ca ca, thật là không biết xấu hổ mà.”

Hoàng Phủ Phượng vừa dứt lời thì Tiêu Cửu Uyên đã tức giận quát: “Câm miệng, nếu ngươi tiếp tục sỉ vả nàng nữa thì đừng trách ta tát miệng ngươi.”

Hắn nói lời này khiến Hoàng Phủ Phượng trở nên ngốc lăng, sau đó oa một tiếng khóc rống lên. 

Từ khi nào mà nàng ta lại bị người khác đối xử tệ bạc đến như vậy chứ, ca ca hắn sao có thể dọa đánh nàng ta chứ.

Nàng ta không còn mặt mũi gặp người khác.


Hoàng Phủ Phượng vừa khóc vừa nháo: “Nếu người trong gia tộc biết chuyện này, bọn họ sẽ không tha cho nàng đâu, nàng không xứng với ngươi.” 

Hoàng Phủ Phượng nói xong liền quay người đi.

Vài người phía sau vội đuổi theo nàng.

Bọn họ rất nhanh đã đi hết. 

Tiêu Cửu Uyên chậm rãi thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, cúi nhìn Vân Thiên Vũ với ánh mắt ôn hòa hiếm thấy.

“Vũ Nhi.”

Hắn vừ kêu, Vân Thiên Vũ liền cảm thấy trái tim mình đập hẫng một nhịp, nàng vội ngước đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên. 

“Tiêu Cửu Uyên, chàng nhớ ra mọi chuyện rồi sao?”

Tiêu Cửu Uyên lắc đầu, Vân Thiên Vũ có chút mất mát.

Tiêu Cửu Uyên kéo tay nàng, nói: “Tuy rằng ta chưa nhớ lại hết tất cả mọi chuyện, nhưng ta đã cho người đi tra rõ mọi việc trong kí ức của mình, cũng tra ra được có rất nhiều chỗ không ăn khớp, có nghĩa là kí ức của ta đã bị người khác sửa lại.” 


Nói đến đây, sắc mặt Tiêu Cửu Uyên khó coi đến đáng sợ.

Gia tộc Thanh Long dám cả gan sửa đổi và phong bế kí ức của hắn.

Quả là đáng hận. 

Vốn dĩ trong lòng Vân Thiên Vũ đang cảm thấy mất mát nhưng bây giờ nghe được Tiêu Cửu Uyên nói như vậy lại hưng phấn lên rất nhiều.

“Vậy có nghĩa là chàng tin lời ta nói sao?”

Lần này Tiêu Cửu Uyên không chần chờ mà trầm ổn gật đầu, sau đó kéo tay Vân Thiên Vũ  nói: “Nàng kể cho ta nghe chuyện của chúng ta được không?” 

“Được.”

Vân Thiên Vũ cực kỳ vui mừng, liếng thoắng kể cho hắn nghe về mối quan hệ giữa bọn họ, kích thích kí ức trong lòng hắn để khiến hắn nhớ ra quá khứ của mình


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui