Vân Thiên Vũ dùng sức gật đầu, sau đó nhanh chóng nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: "Ta là y sư, ta có thể giúp chàng kiểm tra xem trên người chàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải bọn họ đã bỏ thuốc chàng, dùng thuốc để khống chế trí nhớ của chàng hay không."
Tiêu Cửu Uyên lập tức gật đầu đồng ý.
Tâm trạng của Vân Thiên Vũ lại càng tốt hơn, lúc này nàng đã rất may mắn vì không buông tay hắn. Hai người bọn họ từ từ sẽ tốt hơn.
Vân Thiên Vũ từ trên giường nhảy xuống, ý bảo Tiêu Cửu Uyên ngồi xuống, sau đó nàng bắt mạch cho hắn, nhưng sau khi nàng nghiêm túc kiểm tra, phát hiện trong cơ thể của Tiêu Cửu Uyên cũng không có dấu vết dùng thuốc gì.
Nàng chưa từ bỏ ý định, lại kiểm tra một lần nữa, cuối cùng xác định Tiêu Cửu Uyên cũng không phải bị bỏ thuốc khiến mất trí nhớ.
"Bọn họ không bỏ thuốc chàng, chàng mất đi trí nhớ hẳn là bị thủ pháp đặc thù nào đó phong ấn trí nhớ lại rồi."
Vân Thiên Vũ nói đến đây, trong lòng vô cùng căm hận, nếu như bọn họ bỏ thuốc khống chế trí nhớ Tiêu Cửu Uyên, nàng còn có cách giải được, nhưng người ta cố tình chỉ dùng thủ pháp đặc biệt để phong ấn trí nhớ, cho nên y thuật của nàng cũng không thể giải quyết được chuyện này.
"Nàng đừng lo lắng, mặc kệ bọn họ dùng cách gì phong ấn trí nhớ của ta, ta sẽ nghĩ cách hóa giải nó." Tiêu Cửu Uyên trầm giọng nói, giọng nói vô cùng âm trầm.
Vân Thiên Vũ gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhanh chóng nói: "Trước mắt bỏ phong ấn không quan trọng, chủ yếu chính là chúng ta phải mạnh hơn, hiện tại chúng ta căn bản không thể đối đầu với người khác, cho nên chúng ta phải mạnh hơn, nếu chúng ta mạnh lên rồi, sẽ không sợ người khác đối phó với chúng ta, cũng không sợ không đối phó được người khác."
Điểm này Tiêu Cửu Uyên cũng đồng ý, hắn bình tĩnh gật đầu: "Ừm, nàng nói đúng, trước mắt chúng ta cần phải mạnh lên, chỉ có mạnh lên mới có thể đối đầu với người khác."
Sau khi hắn nói xong đột nhiên nghĩ đến lí do mình đến đây, cho nên vội nói: "Sở dĩ ta đến đây, là bởi vì muốn thi triển một trận pháp ở trong phòng nàng, ta sợ nửa đêm có người ra tay với nàng, trước mắt nàng chỉ có tu vi linh sĩ, nói không chừng sẽ có người ra tay với nàng, cho nên ta thi triển một trận pháp ở phòng nàng để phòng ngừa có người đánh lén nàng."
"Được, cảm ơn chàng, Tiêu Cửu Uyên."
Vân Thiên Vũ cười nói cảm ơn, Tiêu Cửu Uyên lại trừng mắt nhìn nàng: "Không phải nàng nói nàng là vị hôn thê của ta sao? Nếu là vị hôn thê, còn cần thiết phải nói lời cảm ơn hay sao?"
Ý cười ở khóe miệng Vân Thiên Vũ càng đậm: "Ta sai rồi, sau này sẽ không nói thế nữa."
Sau khi nàng nói xong, Tiêu Cửu Uyên khoát tay, bắt đầu nhanh chóng kết ấn, rất nhanh một trận pháp nhỏ ảo diệu hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, hắn nhanh chóng khoát tay, trận pháp nhỏ bao phủ cả phòng.
Bọn họ đã ở bên trong trận pháp, sau khi Tiêu Cửu Uyên nhìn một vòng, hắn hài lòng gật đầu: "Được rồi, vậy nàng nghỉ ngơi thật tốt, ta về trước, có chuyện gì thì kêu một tiếng."
“Được.”
Vân Thiên Vũ đưa mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên rời đi, tâm trạng của nàng rốt cục hoàn toàn không bị Lạc Li ảnh hưởng, lại khôi phục bình thường.
Đợi đến khi Tiêu Cửu Uyên đi rồi, trong phòng không còn ai nữa, Vân Thiên Vũ lập tức lấy dược liệu ra, bắt đầu luyện chế đan dược.
Lần này nàng luyện chế ra một ít Địa Giai đan chữa trị nội thương, còn có một chút độc đan, mặt khác lại luyện chế ra một ít Linh Lôi đan.
Bởi vì lần này luyện chế Địa Giai đan, dược liệu dùng để luyện chế hoàn toàn không giống với lần thứ nhất, cho nên hiệu lực của Linh Lôi đan lần này tương đối mạnh hơn. Tuy nói không thể làm trọng thương người có cấp bậc linh vương, nhưng nếu đối phương không kịp đề phòng thì vẫn có thể khiến đối phương bị thương nhẹ, mặt khác đối phó với người cấp linh tướng không thành vấn đề.Tóm lại đan dược này có thể dùng để đánh lén.
Sau khi Vân Thiên Vũ luyện chế xong Địa Giai đan thì đêm đã khuya, nhưng nàng cũng không ngủ mà lập tức bắt đầu tu luyện công pháp Liệt Địa Quyền.
Tóm lại bây giờ nàng vô cùng liều lĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...