Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Vẻ mặt Lạc Li thay đổi, nhanh chóng phất tay ý bảo mọi người đi theo.

Gã cũng không thể để Viêm Thiên xảy ra chuyện, nếu hắn xảy ra chuyện, người của gia tộc chắc chắn sẽ đến lột da gã.

Cả đám đi thẳng đến Kim Giác Châu. 

Bốn phía của Kim Giác Châu đều là núi non hiểm trở, những ngọn núi này bởi vì dưới mặt đất có dung nham, cho nên ban ngày nhiệt độ không khí cao đến đáng sợ, bất kể là người hay là hoa cỏ cũng không thể sinh tồn bình thường, nhưng ban đêm, độ ấm ở đây lại vô cùng thấp.

Chỗ này ở giữa ngọn núi cao và hiểm trở vừa nóng vừa lạnh, thậm chí có vài mảnh đất màu xanh hoa cỏ rợp trời, những mảnh đất này từ từ tạo thành một lục địa, lục địa này chính là Kim Giác Châu.

Kim Giác Châu bởi vì địa thế, cho nên rất nhiều người gây chuyện, người bị kẻ thù truy sát, hoặc là người bị gia tộc vứt bỏ, đều sẽ chạy tới nơi này sinh sống. Cuối cùng Kim Giác Châu trở thành mảnh đất không ai quản lí ở tây đại lục, vô cùng hỗn loạn. 


Không ngờ lần này kho báu Bạch Vân lại khai quật ở mảnh đất Kim Giác Châu này.

Nghĩ cũng biết sẽ dẫn đến hỗn loạn thế nào, vốn dĩ người nơi này đã đủ loạn rồi, hơn nữa còn có người của tứ đại học viện và người của các thế lực lớn.

Chỉ mới nghĩ tới những cảnh tượng này đã đủ khiến người khác cảm thấy đau đầu. 

Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai, còn có Vân Thiên Vũ không nhanh không chậm rốt cục đã chạy tới lục địa Kim Giác Châu, mặt khác đám người Lạc Li đi theo sát phía sau họ.

Trên đường, sắc mặc mọi người rất khó coi, nhưng trái lại không ai nói gì với Vân Thiên Vũ nữa, bởi vì Lạc Li đã cảnh cáo bọn họ rồi, không được sinh sự ở trong Kim Giác Châu.

Đương nhiên Lạc Li làm như vậy không phải là vì bảo vệ Vân Thiên Vũ, mà là vì bảo vệ Viêm Thiên. 

Mọi người vừa mới đi vào Kim Giác Châu, đã nhìn thấy khắp nơi đều là người, mọi người xem ra cũng không phải là người dễ chọc.

Kim Giác Châu địa hình bằng phẳng, đứng chỗ nào cũng có thể nhìn thấy được kiến trúc chỗ ở, mọi chỗ đều giống như bảo tháp cao ngất, những căn phòng này cơ bản đều là khách điếm, tửu lâu.

Nhưng bởi vì lần này kho báu Bạch Vân khai quật ở chỗ này, cho nên tất cả phòng của khách điếm và tửu lâu đều đã bị đặt hết, rất nhiều người sau khi tới rồi thì tự tìm một nơi nào đó để tạm thời dựng lều nghỉ ngơi. 


Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ bắt gặp trên đường chỗ nào cũng có lều trại, vẻ mặt đen lại.

Vân Thiên Vũ nhanh chóng ngẩng đầu hỏi hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai: "Chúng ta sẽ không phải cũng tạm thời dựng lều vải ở đây nghỉ ngơi chứ?"

Hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai nhìn thoáng qua, ước chừng có thể đoán được lúc này nếu muốn ở địa bàn Kim Giác Châu tìm được chỗ ở, khả năng không lớn, cho nên bọn họ rất có thể sẽ phải tạm thời ở lều trại giống như vậy. Chỉ là hai người bọn họ vẫn chưa nói gì, Lạc Li ở phía sau đã đi nhanh tới. 

Lạc Li đi đến, nhanh chóng nói: "Viêm Thiên, chúng ta đã đặt phòng ở Kim Giác Châu rồi, các ngươi cũng cùng ở đi, ngươi yên tâm, sau này không ai trong chúng ta sẽ nói lung tung với Bùi Khê nữa, ngươi đừng giận chúng ta nữa."

Tiêu Cửu Uyên hơi nhướn lông mày, lạnh lùng nói: "Ngươi chắc chắn không?"

Lạc Li trầm ổn gật đầu: "Ta cam đoan." 


"Ngươi tốt nhất nhớ kỹ lời ngươi nói."

Tiêu Cửu Uyên lạnh giọng nói, Lạc Li trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mở miệng nói: "Ta nói thì sẽ giữ lời."

Thái độ của Lạc Li khiến đội viên phía sau gã rất bất mãn. 

Tuy rằng Viêm Thiên lợi hại, linh lực thiên phú rất cao, nhưng có phải quá ngông cuồng rồi hay không, dù thế nào thì bây giờ Lạc Li có năng lực rất mạnh, lúc này đã là cấp bậc bát tinh linh vương, tại sao gã phải hạ thấp bản thân với một người mới là bát tinh linh tướng chứ.

Mấy đội viên cảm thấy bất bình thay Lạc Li, nhưng cũng không có nói gì, Lạc Li ở phía trước dẫn bọn họ đi đến chỗ đặt phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui