Vân Thiên Vũ nghe lời buông tay y ra, nhưng mà hai người đã rời xa người khác một khoảng cách.
Vân Thiên Vũ ngước mắt nhìn về phía Ma Ảnh, chậm rãi nói: “Ma Ảnh, huynh sẽ không đến bằng hữu cũng không nhận chứ?”
Ma Ảnh nghe xong nàng lời nói thì sửng sốt, lại nhớ đến giọng nói của nàng, trên mặt y tràn đầy vẻ khó có thể tin.
“Vũ Nhi? Không thể nào.”
Y cúi đầu nghiêm túc nhìn lại, ngoài nốt ruồi màu đỏ trên mặt, nàng không phải Vũ Nhi thì là ai.
Ma Ảnh cũng chính là Phượng Vô Nhai đã hóa đá, ngẩn ngơ, rất lâu sau, y mới phản ứng lại, đưa tay kéo Vân Thiên Vũ, kích động mở miệng: “Vũ Nhi, thật là muội sao? Muội tới Tây đại lục, còn tới học viện Thiên Kình?”
“Đúng vậy, muội tới tìm Tiêu Cửu Uyên.”
Phượng Vô Nhai nghe thấy điều này, trong lòng hơi chua xót, nhưng cũng mau chóng khôi phục lại bình thường.
Bởi vì y đã sớm biết người Vũ Nhi thích là Tiêu Cửu Uyên, cho nên chua xót cái gì.
Chỉ là trước mắt Tiêu Cửu Uyên đã mất đi ký ức.
Vũ Nhi làm sao bây giờ?
“Vũ Nhi, Tiêu Cửu Uyên mất đi ký ức, hắn không nhớ chúng ta.”
“Ta biết, cho nên ta mới muốn gia nhập Viêm Minh, để tìm cơ hội trợ giúp hắn điều tra, xem rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì? Là bị người dùng thuốc xóa đi ký ức, hay là chuyện gì khác?”
“Nhưng mà Viêm Minh của hắn lại không tuyển nhận nữ đệ tử.”
Vân Thiên Vũ cô đơn nói. Phượng Vô Nhai ở bên cạnh nhướng mày nhìn nàng, một lát sau, y cười khẽ nói: “Như vậy đi, ta sẽ giúp muội, bảo đảm để muội thuận lợi gia nhập Viêm Minh, thấy thế nào?”
“Thật chứ?”
Vân Thiên Vũ ngạc nhiên mở miệng.
Phượng Vô Nhai gật đầu nói: “Ta nhìn thấy rất rõ, tuy rằng hắn đã quên mất muội, nhưng là tận sâu trong tâm khảm hắn vẫn yêu muội, cho nên lúc nãy thấy ta muốn đả thương muội, hắn lập tức ra tay bảo vệ muội.”
“Muội xem dựa vào thái độ quan tâm của hắn đối với muội lúc nãy, cùng với tính hay ghen của hắn, hiện tại cho dù quên mất muội, chỉ sợ trong lòng vẫn còn lưu giữ những ý niệm trước kia.”
Vân Thiên Vũ nghe xong lời của Phượng Vô Nhai, tâm tình dễ chịu không ít.
Phượng Vô Nhai còn vẻ mặt tà mị nói: “Không tin chúng ta thử xem.”
Y nói xong, đưa tay nắm lấy tay Vân Thiên Vũ, vẻ mặt kích động. Mà trong âm thầm, y đang chú ý bộ dáng của Tiêu Cửu Uyên.
Quả nhiên nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên nhíu chặt mi lại, sắc mặt đặc biệt khó coi, đôi mặt giận dữ nhìn bọn họ tay trong tay.
Phượng Vô Nhai cười khẽ lên: “Vũ Nhi, xem ra trong đáy lòng hắn vẫn còn có muội. Cho nên lát nữa muội phối hợp với ta diễn một tuồng kịch, bảo đảm muội thuận lợi gia nhập Viêm Minh.”
Lời của Phượng Vô Nhai khiến cho Vân Thiên Vũ rất vui: “Cảm ơn huynh, Vô Nhai.”
Phượng Vô Nhai nghe tiếng nàng gọi, tâm tình bỗng nhiên thấy rất vui.
Hóa ra thích một người không phải là muốn chiếm hữu nàng, kỳ thật cứ bầu bạn với nàng như vậy cũng tốt.
Thấy nàng cười, tâm tình của y chính là trời nắng, thấy nàng khóc, tâm tình của y chính là trời đầy mây, cho nên yêu một người thật sự là chuyện của riêng mình.
Sau này y sẽ an phận làm bằng hữu của nàng, bầu bạn bên cạnh nàng, cũng không tệ.
“Chúng ta không phải bằng hữu sao? Bằng hữu còn phải khách sáo như vậy à.”
Phượng Vô Nhai bất mãn trừng mắt nhìn Vân Thiên Vũ một cái, sau đó đưa tay lôi kéo nàng đi tới phía trước.
Đợi cho hai người bọn họ đi đến trước cửa khu viện số sáu.
Tất cả mọi người đã hóa đá, si ngốc.
Bọn họ có ý gì đây?
Ma Ảnh sao lại cùng nữ nhân này tay trong tay.
Chẳng lẽ Ma Ảnh đã chấm nữ nhân này.
Phượng Vô Nhai không để ý tới người khác, mà là nhìn Tiêu Cửu Uyên ở khu số sáu rồi nói: “Được rồi, trận chiến hôm nay tạm thời từ bỏ, nhưng sau này nếu ngươi còn làm bị thương người của Ma môn ta, ta tuyệt đối sẽ không để yên.”
Y nói xong cũng không thèm nhìn Tiêu Cửu Uyên, mà là nhìn Vân Thiên Vũ ở trước mặt nói: “Hiện tại ta chính thức mời muội gia nhập Ma môn chúng ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...