Vân Thiên Vũ ra sức gật đầu.
Đúng vậy, vốn dĩ chúng ta sắp kết hôn nhưng trong ngày đại hôn, chàng bỗng dưng biến mất, cho nên ta đến đây tìm chàng, nhưng có nằm mơ ta cũng không ngờ chàng lại quên ta.
Nhưng ta biết chuyện này không thể trách chàng, là người của gia tộc Thanh Long đã làm, nhất định là họ đã xóa trí nhớ của chàng.”
Trong lòng Vân Thiên Vũ vô cùng tức giận, Thanh Long thế gia, các ngươi đều xuống mười tám tầng địa ngục đi.
Một ngày nào đó, Vân Thiên Vũ ta sẽ đem tất cả những đau khổ mà ta đã phải chịu đựng trả lại cho các ngươi, nhất định là như thế.
Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là nàng phải thuyết phục được Tiêu Cửu Uyên.
Chỉ có Tiêu Cửu Uyên tin nàng, phối hợp với nàng.
Thì nàng mới có cách để hắn hồi phục lại trí nhớ.
Đến lúc đó hắn lại là Tiêu Cửu Uyên của nàng.
Đáng tiếc đây chỉ là suy nghĩ của Vân Thiên Vũ.
Khuôn mặt Tiêu Cửu Uyên tràn đầy vẻ khó tin, bởi vì hắn đã nghiêm túc suy nghĩ nhưng không hề phát hiện có nữ nhân này trong trí nhớ của mình, lại còn là vị hôn thê của hắn nữa, chuyện này làm sao có thể.
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng tiếp xúc với nữ nhân nào, sao đột nhiên lại có một vị hôn thê chứ.
Có phải đầu óc của nữ nhân này có vấn đề không, lại còn dám nói hắn bị mất trí nhớ, thật sự quá nực cười.
Câu chuyện mà nàng ta bịa ra thật vô cùng lạ lẫm.
“Ta thấy đầu óc của ngươi có vấn đề rồi, lại có thể bịa ra được những lời như thế, vị hôn thế? Ha ha.”
Tiêu Cửu Uyên cười lạnh, khuôn mặt hết sức châm chọc.
Vẻ mặt hắn khiến Vân Thiên Vũ vô cùng kích động.
Vân Thiên Vũ đau lòng nhìn hắn, đôi mắt nàng tràn ngập sự đau đớn, khiến người ta chỉ cần liếc nhìn là có thể biết nàng đang tan nát hết cõi lòng.
Nỗi đau đớn này của nàng truyền đến trái tim của Tiêu Cửu Uyên.
Hắn nhìn nàng, cảm nhận được sự đau đớn của nàng, hắn dường như cũng có cảm giác vô cùng đau buồn.
Hắn chưa bao giờ có cảm giác này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ nữ nhân này đã phù phép hắn?
Tiêu Cửu Uyên nghĩ, quanh thân tràn đầy lệ khí, đôi mắt hắn lạnh băng, trầm giọng mở miệng:
“Ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng đừng đến trước mặt ta để giở trò lừa bịp, còn nói cái gì mà vị hôn thê của ta, ta thấy ngươi cần tìm người khám cho ngươi, xem đầu óc của ngươi có phải là có vấn đề không.
Tiêu Cửu Uyên nói xong nhanh chóng quay người rời đi, không dám ở lại, vì đối diện với nữ tử này khiến hắn phát hiện bản thân có rất nhiều cảm xúc không thuộc về hắn.
Hắn sợ phải đối diện với ánh mắt của nữ nhân này, ánh mắt của nàng dường như có thể làm nhiễu loạn tâm tư của hắn.
Nhìn thấy nàng đau lòng, trái tim hắn cũng không khống chế được mà đau lòng.
Nhưng nữ nhân này có quan hệ gì với hắn?
Vị hôn thê, gặp quỷ rồi, từ hỏ đến lớn hắn không tiếp xúc nhiều với nữ nhân, lấy đâu ra vị hôn thê.
Tiêu Cửu Uyên vừa nghĩ vừa nhanh chóng rời đi, Vân Thiên Vũ ở phía sau nhìn thấy hắn đi liền vội vàng xông đến, túm lấy tay của Tiêu Cửu Uyên, vội vã nói:
“Ngươi đừng đi, để ta kiểm tra cho chàng một chút, sở dĩ chàng không nhớ ra ta là vì chàng đã mất đi trí nhớ, trí nhớ của chàng đã bị bọn họ xóa đi, hãy tin ta, ta chỉ cần kiểm tra là biết có phải chàng bị bọn họ hạ dược không, nếu đúng như vậy thì ta có thể chữa khỏi cho chàng, giúp chàng khôi phục trí nhớ.
Nhưng tay của Vân Thiên Vũ chưa kịp chạm tới tay của Tiêu Cửu Uyên thì đã bị hắn hung hăng đẩy ra.
Bởi vì Vân Thiên Vũ không hề đề phòng nên bị Tiêu Cửu Uyên đẩy ngã xuống đất.
Tiêu Cửu Uyên ở phía trước không thèm nhìn nàng mà sải bước bỏ đi.
Vân Thiên Vũ ngồi ở dưới đất, nước mắt lăn dài.
Ba con linh thú ở bên cạnh thấy nàng đau khổ như vậy thì vô cùng đau lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...