Thấy thời gian từng ngày qua đi, đệ tử càng ngày càng ít, may mà mười người từ Bạch Hạc thành tới vấn đầy đủ không thiếu người nào.
Điều này khiến lòng Lâm Thanh Dương được an ủi phần nào.
Nhưng nhá nhem tối, bọn họ lại bắt gặp kẻ thù của Bạch Hạc thành, người của thành Thanh Phong ngay tại rừng Hắc Phong.
Hai bên vừa thấy mặt đã như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Nhưng Thanh Phong thành người ta có tới hơn hai mươi người, mà bọn họ chì có mười người.
Người của Thanh Phong thành chớp mắt đã bao vây bọn họ, vây tròn xung quanh bọn họ.
Người dẫn đầu đám người thành Thanh Phong chính là con út của thành chủ thành Thanh Phong, Quân Hạo Sinh.
Quân Hạo Sinh cười lạnh nhìn Lâm Thanh Dương, nói từng câu từng chữ: "Hôm nay đám người Bạch Hạc thành các ngươi đừng mong sống sót."
Lâm Thanh Dương lạnh lùng tiếp lời: "Ai chết trong tay ai còn chưa biết đâu, không lẽ các người tưởng rằng người đông thì có thể giết bọn ta sao? Vậy thì các ngươi nghĩ viển vông quá rồi đấy."
Quân Hạo Sinh cười lớn, ngông cuồng nói: "Vậy thì cứ thử xem."
"Lên, giết hết bọn chúng, không được để sót tên nào."
Vân Thiên Vũ nhìn đám người Thanh Phong Thành phía đối diện, đặc biệt là tên cầm đầu Quân Hạo Sinh, chỉ nghe tên của gã ta, người này chắc là đệ đệ của sư phụ.
Nàng rất muốn hỏi người này, sư phụ có sao không?
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của đối phương, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ vậy, cho dù nàng có hỏi, e là gã ta cũng sẽ không thèm để ý đến nàng.
Vân Thiên Vũ đành thôi.
Lúc này người của Thanh Phong thành đã tấn công.
Lâm Thanh Dương phất tay, đám người đằng sau cũng xông lên.
Hai bên tỏng chớp mắt đã giao thủ với nhau.
Vân Thiên Vũ đứung đó không nhúc nhích, thực ra nàng muốn nói, mọi người đều là người mình, đánh cái gì chứ.
Đáng tiếc trước mắt hai bên là kẻ thù, nàng có nói ra e là cũng chả ai thèm quan tâm, ngược lại còn khiến bản thân nàng rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, sau lưng một đạo linh lực đánh thẳng vào người nàng.
Đồng thời còn có tiếng mắng chửi: "Đồ xấu xí, ngươi đi chết đi."
Lời người này vừa cất lên, Vân Thiên Vũ đã nổi giận, giơ tay phất đạp linh lực đó ra ngoài, ầm một tiếng, hai bên đối kích một chưởng.
Vân Thiên Vũ là nhất tinh linh sĩ, người trước mặt là tam tinh linh sĩ.
Gã vừa thấy tu vi linh lự của Vân Thiên Vũ thấp như vậy, không khỏi vui mừng, nhanh chóng xông lên: "Đồ xấu xí, nhất tinh linh sĩ mà lại có thể sống sót tới ngày hôm nay, thật là vận khí tốt, có điều ngươi gặp phải ta, thì may mắn của ngươi đã dùng hết rồi."
"Thiên Vương chưởng."
Một bàn tay kim quang lớn từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào Vân Thiên Vũ.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ sầm lại, nàng xoay người nhanh chóng tránh đi, sau đó nàng lập tức lấy ra một viên Linh Lôi đan trong nhẫn Phong Linh, ném thẳng về phía đối phương.
Linh Lôi đan phát nổ, ầm một tiếng, xung quanh không ít người giật mình, tất cả mọi người đều vội vàng né đi.
Người trước mặt Vân Thiên Vũ cũng bị giật mình, có điều thân thủ của gã rất nhanh, uy lực của Linh Lôi đan đối với linh sĩ mà nói, quá yếu ớt, cho nên căn bản không hề làm đối phương bị thương.
Nhưng lại khiến cho đối phương bị giật mình.
đúng lúc này, trước rừng Hắc Phong vang lên tiếng rít gào giống như thủy triều.
Cả khu rừng gần như đều bị chấn động, trước mặt có tiếng người khóc, kêu gào.
"Không hay rồi, ma thú triều tới rồi."
"Mau chạy đi, thú triều tới rồi."
Trong thú triều, người thưởng căn bản là không trốn thoát được.
Mấy con ma thú điên cuồng đó có thể giẫm đạp lên tất cả.
Phía trước những người vô tội bị nhấn chìm trong thú triều, hoặc chết hoặc bị thương, tóm lại tất cả đều bị rừng Hắc Phong hất ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...