Một chưởng bắn ra, hai người đều bị thương nặng, sau đó rừng Hắc Phong tự động đẩy họ ra ngoài.
Hai người bị bay về phía sau, không cam tâm kêu lên: “Ta không muốn, ta không muốn rời khỏi rừng Hắc Phong.”
Đáng tiếc họ có hối hận cũng đã muộn, đã bị rừng Hắc Phong đẩy ra ngoài. Sắc mặt của đám người Bùi San vô cùng khó coi, không ngờ Bùi Phong lại phản bội họ. Quả nhiên những thứ do chi dưới nuôi nấng, đến nhân nghĩa tối thiểu đều không có.
Lâm Thanh Dương bên cạnh Vân Thiên Vũ nhanh chóng đối diện với vài tên đệ tử, trầm giọng quát: “Các người còn không đi sao, chẳng lẽ muốn đợi bị đẩy khỏi rừng Hắc Phong sao?”
Lời nói của Lâm Thanh Dương khiến họ sợ hãi, hơn nữa Triệu Nguyệt Nhi đã bị đệ tử Thiên Kinh bỏ quên, họ cần gì phải tìm đến khổ đau.
Vù một tiếng, mấy người đó biến mất.
Dưới màn đêm yên tĩnh, Lâm Thanh Dương bước tới bên cạnh Vân Thiên Vũ.
Y từ từ nói: “Sau này chúng ta đừng đi riêng lẻ nữa, đi cùng nhau vẫn hơn.”
Y nói xong ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, lần này Bạch Hạc thành cử đi tổng cộng ba mươi người, nhưng mới tới cửa thứ hai đã chỉ còn lại mười người.
Sắc mặt Lâm Thanh Phong vô cùng khó coi, y nhìn người bên cạnh lạnh lùng nói:
“Bây giờ Bạch Hạc thành chỉ còn lại mười người, tiếp theo sau đây mọi người nhất định phải đoàn kết một lòng, cùng nhau chiến đấu tới cùng.”
Hiện tại quân số Bùi gia là nhiều nhất, có bốn người, Lâm gia có ba người, còn ba người của Bạch gia.
Người của Lâm gia và Bạch gia, do Lâm Thanh Dương dẫn đầu, cho nên Lâm Thanh Dương đã nói thì mọi người đều nói: “Rõ.”
“Chúng ta nghỉ ở đây một lát, hừng đông chúng ta sẽ lên đường.”
Lâm Thanh Dương hạ lệnh, những người khác gật đầu đồng ý.
Vân Thiên Vũ không hề để ý tới việc quyền chỉ đọa bị Lâm Thanh Dương cướp mất, nàng vô cùng vui vẻ nhàn hạ.
Cho nên nghe xong Lâm Thanh Dương nói, tự động đi tới lều nghỉ ngơi.
Lâm Thanh Dương thấy Vân Thiên Vũ đi ngang qua mình, y nhanh chóng kêu lên: “Bùi Khê, ngươi đợi một chút, ta có việc muốn nói với ngươi.”
Vân Thiên Vũ nhíu mày, đứng lại, Lâm Thanh Dương nhanh chóng sắp xếp mấy người của y đi tìm chỗ nghỉ ngơi.
Sau đó y tới trước mặt Vân Thiên Vũ:
“Bùi Khê, ta muốn nói với người một tiếng xin lỗi, trước đây sở dĩ Triệu Nguyệt Nhi nhằm vào ngươi là do ta, cho nên ta muốn nói với ngươi một tiếng xin lỗi.”
Vân Thiên Vũ nhíu mày, nhìn Lâm Thanh Dương, nàng tưởng người này phản ứng chậm chạp cơ chứ, xem ra chỉ số thiện cảm của người này cũng không đến nỗi thấp.
Vân Thiên Vũ nhếch mép cười nói:
“Ta hi vọng sau này những chuyện ngươi gây ra thì tự mình giải quyết đừng gây phiền phức cho ta, nếu không ta sẽ không muốn có liên quan gì đến ngươi hết.”
Vân Thiên Vũ nói xong xoay người đi vào trong lều nghỉ ngơi.
Lâm Thanh Dương ở phía sau nhìn vào lều của Vân Thiên Vũ, nghĩ ngẩn ngơ, tính tình của Bùi Khê thật kì lạ, nhưng dường như y không hề ghét nàng mà còn có ý muốn tiếp cận nàng.
Tuy rằng trên mặt nàng có vết bớt đỏ, nhưng y lại không cảm thấy xấu xí, ngược lại lại thấy vô cùng cá tính.
Lâm Thanh Dương khẽ mỉm cười, xoay người đi nghỉ ngơi.
Một đêm an bình, ngày hôm sau trời vừa sang, mọi người đã tỉnh lại, ăn đồ ăn, sau đó lại tiếp tục tu luyện ở rừng Thanh Phong.
Rừng Thanh Phong cạm bẫy trùng trùng, không ít người đã bị đẩy ra ngoài không thương tiếc.
Nhưng đám người Vân Thiên Vũ vẫn vượt qua một cách bình yên vô sự
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...