“Còn nữa, ta vào học viện Thiên Kình không chỉ để tu luyện mà còn là để tích lũy kinh nghiệm, học viện Thiên Kình là một trong tứ đại học viện của tây đại lục, trong đó cơ hội rèn luyện có rất nhiều, nếu tu vi linh lực của ta muốn có những bước tiến vượt bậc thì cần không ngừng tôi luyện linh lực, muội nói xem ta ở Bùi gia thì làm sao có thể tôi luyện linh lực đây.”
Vân Thiên Vũ nói xong, Bùi San gật đâu: “Cũng phải, vậy chúng ta đi thôi, tổ phụ, tứ thúc, tứ thẩm đều đang ở ngoài cửa phủ chờ chúng ta.”
“Đi thôi.”
Ở ngoài cửa Bùi phủ, người đông nghìn nghịt, mọi người đều đang đợi Vân Thiên Vũ.
Đợi đến khi Vân Thiên Vũ và Bùi San xuất hiện, Bùi Đông Sơn sớm đã dẫn người đến: “Tiểu Khê, sắp đến giờ xuất phát rồi.”
Vân Thiên Vũ gật đầu tỏ ý đã biết.
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Bùi Khang và Lâm Tú Uyển không dám nhìn nàng, hai người thấy Vân Thiên Vũ nhìn bọn họ, mắt chợt đỏ lên.
Vân Thiên Vũ đi đến ôm lấy bọn họ, sau đó dịu dàng nói: “Cha mẹ, con sẽ không sao đâu, cha mẹ yên tâm, hai người yên tâm ở lại Bùi phủ là được, có việc gì con sẽ viết thư cho hai người.”
“Được, nhất định phải viết thư cho cha mẹ đấy. Nếu con không quen ở học viện thì cứ về nhà.” Lâm Tú Uyển nói.
Vân Thiên Vũ gật đầu rồi buông họ ra, sau đó lùi về đằng sau nhìn Bùi Đông Sơn nói: “Tổ phụ, xin người hãy chăm sóc cha mẹ cháu.”
Bùi Đông Sơn lập tức đảm bảo: “Được rồi, cháu cứ yên tâm.”
Hiện giờ Vân Thiên Vũ là cháu yêu trong mắt Bùi Đông Sơn, Bùi Đông Sơn sao có thể không chiều theo ý nàng.
Sau khi đồng ý với Vân Thiên Vũ, Bùi Đông Sơn lấy ra một chiếc nhẫn rồi đưa cho Vân Thiên Vũ nói: “Đây là Không Gian giới, trong đó có kim tệ và một số đồ dùng mà ta đã chuẩn bị cho cháu.”
Vân Thiên Vũ nhận lấy rồi nói lời cảm tạ: “Đa tạ tổ phụ.”
Lão đầu tử này mặc dù hơi không có tình người nhưng xem ra cũng không tệ.
Bùi Đông Sơn cười vui vẻ, tiểu Khê đồng ý gọi lão ta một tiếng tổ phụ, sau này nàng trở nên mạnh mẽ sẽ không đến nỗi bỏ mặc người của Bùi gia, không thèm hỏi han đến.
Thế thì lão ta yên tâm rồi.
“Được rồi, các cháu phải lên đường rồi, đệ tử của Bạch Hạc thành đi đến học viện Thiên Kình đều tập trung ở cổng thành, các cháu mau đi nhanh lên, đừng đến muộn.”
“Vâng.” Vân Thiên Vũ đáp lời rồi nhấc chân đi lên xe ngựa, nhưng khi sắp lên đến xe ngựa thì nàng lại dừng lại rồi quay sang nhìn.
Bùi Đông Sơn, Bùi Khang, Lâm Tú Uyển đều đang nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ khẽ cười, mặc dù nàng ở Bùi gia không lâu nhưng cảm giác cũng không tệ.
“Mọi người bảo trọng.”
Vân Thiên Vũ khó khăn lắm mới nói được một câu, tất cả người Bùi gia đều nở nụ cười rồi vẫy tay tiễn nàng đi.
Lần này Bùi gia có năm người được chọn, đó là Bùi Văn Tuấn, Bùi Văn Húc, Bùi Phong, Vân Thiên Vũ và Bùi San.
Ba nam hai nữ đi làm hai xe ngựa.
Xe ngựa chạy thẳng đến cổng thành.
Ở cổng thành lúc này người đông nghìn nghịt, xe ngựa xếp thành hàng dài.
Ở ngoài xe ngựa, cứ ba người một nhóm, năm người một đội đang nói chuyện, đều là người nhà của các đệ tử đang dặn dò bọn họ phải cố gắng học hành.
Xe ngựa của Bùi gia vừa đến liền thu hút sự chú ý của không ít người.
Vì lần này Bùi gia như hắc mã mới nổi của Bạch Hạc thành, được học viện Thiên Kình chọn liền một lúc năm người, khiến cho người khác phải ghen tỵ.
Vân Thiên Vũ và Bùi San cùng mọi người không để ý đến những người bên ngoài, chỉ ngồi trong xe ngựa nói chuyện.
Nhưng bọn họ vừa nói chuyện được một lúc thì nghe thấy tiếng hộ vệ đánh xe ngựa vang lên ở bên ngoài: “Khê tiểu thư, Lâm công tử đến.”
Vân Thiên Vũ vén rèm nhìn ra ngoài liền thấy Lâm Thanh Dương một thân y phục màu xanh, phong độ ngời ngời đang dẫn theo hai công tử trẻ tuổi đi đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...