Sau khi kỳ thi tháng kết thúc, là tới cuộc họp phụ huynh.
Giản Úc về nhà, nói thành tích của mình cho mẹ nuôi, sau đó có chút chờ mong mà nhìn cô.
Biểu hiện lần này của cậu chắc là sẽ khiến cho mẹ và cha nuôi vui vẻ hơn chứ?
Tuy nhiên, hai ngày gần đây cảm xúc của mẹ nuôi lại không ổn định, cô ngồi trên sô pha, căn bản không nghe thấy Giản Úc nói gì, mà chỉ đang lẩm bẩm: "Làm sao có thể, sao lại như vậy được, mẹ không sáng tác được, cái gì cũng không viết ra được!!"
Giản Úc yên lặng thu lại bảng điểm, sau đó trấn an cô: "Mẹ, mẹ đừng gấp, cảm hứng không phải nói có là có được."
Mẹ nuôi đột nhiên trừng mắt nhìn về phía Giản Úc, gay gắt nói: "Có phải con cũng giống như bọn họ hay không, đều đang chờ để chê cười mẹ, cảm thấy mẹ đã hết thời rồi, từ nay về sau sẽ càng ngày càng xuống dốc ngàn trượng."
Giản Úc nhíu mày, lắc đầu nói: "Con không nghĩ như vậy, con chỉ cảm thấy mẹ đang áp lực quá lớn mà thôi."
Mẹ nuôi tức giận nhìn Giản Úc, cô dừng vài giây, sau đó đứng dậy đi vào phòng làm việc.
Giản Úc nhìn cánh cửa đóng chặt, tâm tình vốn bởi vì đạt được điểm cao mà vui vẻ cũng sa sút không ít.
Cậu chỉ có thể tận lực an ủi chính mình, mẹ nuôi chỉ là đang bị bệnh, cũng không phải là không thích cậu.
Cậu cầm bảng điểm trở lại phòng ngủ của mình, cũng khóa trái cửa phòng lại, chuyện mẹ nuôi cầm dao xông vào phòng ngủ đã khiến cậu mất ngủ mấy đêm, nên chỉ có thể nhiều lần xác nhận rằng mình đã khóa trái cửa, trong lòng cậu mới có thể yên ổn hơn một chút.
Hôm nay là buổi họp phụ huynh.
Phụ huynh của Giản Úc không đến, cũng may chủ nhiệm lớp là một nữ giáo viên đặc biệt dễ nói chuyện, còn an ủi cậu vài câu.
Giản Úc đi ra khỏi văn phòng, lúc trở lại lớp 1, cậu phát hiện trên hành lang tụ tập rất nhiều người, mọi người đều thống nhất mà hướng về phía cổng trường, nhiệt liệt thảo luận.
" Đó là một chiếc xe rất sang trọng, phiên bản giới hạn toàn cầu, đúng không?"
" Phụ huynh của ai vậy, bọn họ còn thiếu con trai không? Nếu như không thiếu, tôi đến nhà họ làm người quét sàn cũng được."
" Các cậu xem, có người từ trên xe đi xuống kìa, cảm giác hình như là người nhà họ Lục...."
Giản Úc cũng theo bản năng mà nhìn thoáng qua cổng trường với mọi người.
Hôm nay là buổi họp phụ huynh, trong trường rất náo nhiệt, liên tục có phụ huynh từ ngoài trường lái xe vào.
Quả nhiên đúng như mọi người nói, có một chiếc xe màu đen vừa nhìn là biết giá trị không nhỏ đang đậu ở nơi đó.
Nghe được có người nói Lục thị, Giản Úc nhìn xung quanh xe một vòng, nhưng cũng không phát hiện ra bóng dáng của Lục Chấp.
Cậu bước vào lớp học, nhìn thấy Lục Chấp đã ngồi vào chỗ rồi.
Người khác đều đi nghênh đón ba mẹ, chỉ có một mình Lục Chấp trầm mặc ngồi ở đó.
Giản Úc trở về chỗ ngồi của mình, cậu không nói là mình nhìn thấy xe của nhà họ Lục, mà chỉ nói với Lục Chấp: "Hôm nay họp phụ huynh, buổi trưa chắc là có thể tùy tiện rời trường phải không? Chúng ta có nên ra ngoài ăn cùng nhau không nhỉ?"
Nếu cậu đoán không sai, người nhà họ Lục có lẽ sẽ không tham gia buổi họp phụ huynh này cho Lục Chấp.
Trong trường không phải còn có một Cố Bắc sao?
Lục Chấp đang làm đề, nghe vậy, hắn điền xong đáp án rồi mới ngước mắt lên nhìn về phía Giản Úc: "Hả?"
Giản Úc chớp chớp mắt: "Chẳng lẽ cậu có hẹn rồi?"
Lục Chấp cười nói: "Cùng ai? Với bạn gái không tồn tại của tôi sao?"
Bằng cách nào đó, Giản Úc có chút đỏ mặt: "Lúc tôi bịa đặt cậu có bạn gái, cậu cũng đã ngầm đồng ý rồi mà."
Lục Chấp tựa lưng vào ghế, xoay bút một chút, thản nhiên nói: "Ai nói với cậu, không nói gì chính là ngầm đồng ý?"
Giản Úc: "...."
Người này làm sao vậy, đây là bắt đầu tính sổ với cậu sao?
Cậu vội vàng nói: "Nhưng mà không phải tôi cũng thật sự đã giúp được cậu sao? Cậu nói xem, mấy ngày nay người theo đuổi bên cạnh cậu có phải đã giảm đi rất nhiều rồi hay không?"
Lục Chấp không trả lời câu hỏi của Giản Úc, mà nói: "Cậu nợ tôi một người bạn gái, nhớ đấy."
Giản Úc: "!!"
Nhớ... nhớ gì?
Chẳng lẽ cậu còn phải biến ra một người bạn gái thật cho Lục Chấp nữa sao?!
Còn không đợi Giản Úc biện giải thêm một chút, loa phát thanh của trường đã liên tục vang lên, thông báo cho tất cả học sinh và phụ huynh đến sân thể dục để tập hợp.
Đầu tiên là phải có một cuộc tập trung toàn trường, sau đó mới là họp riêng các lớp.
Giản Úc đành phải tạm thời dừng lời giải thích lại, sau đó cùng Lục Chấp mang ghế đi tới sân thể dục.
Toàn trường tập trung trong nửa giờ, rồi giải tán tại chỗ, giáo viên chủ nhiệm đưa mọi người trở lại các lớp học.
Giản Úc nói mấy câu với người khác, sau đó quay đầu chuẩn bị gọi Lục Chấp cùng nhau trở lại lớp.
Nhưng mà chờ cậu quay đầu, thì lại nhìn thấy bên cạnh Lục Chấp có một người phụ nữ đang đứng.
Người phụ nữ này cực kỳ xinh đẹp, như những nữ ngôi sao nổi tiếng trên TV, cô có một mái tóc đen, mặc sườn xám màu chàm, làm nổi bật đường cong cơ thể.
Giản Úc không khỏi nghĩ, đây chắc là mẹ của Lục Chấp.
Người mẹ được cho là cực kỳ thiên vị?
Lúc này, mẹ Lục Chấp đang cau mày, thần sắc có chút nghiêm khắc, dường như đang chỉ trích Lục Chấp cái gì đó.
Lục Chấp lại trầm mặc đứng ở đó, lưng rất thẳng, vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn.
Mọi người xung quanh đều đang dần dần trở lại lớp học.
Trong lúc nhất thời, một mảnh địa phương này chỉ còn lưu lại ba người bọn họ.
Cuộc đối thoại của hai mẹ con cũng được truyền rõ ràng đến lỗ tai của Giản Úc.
Triệu Mộ Nhã giống như cực kỳ hận đứa con trai nhỏ này của mình vậy, thanh âm vừa lạnh lùng vừa chán ghét: "Lục Chấp, những gì tôi vừa mới nói cậu đều không nghe được chữ nào sao?"
Lục Chấp không nói một lời, tầm mắt dừng ở nơi khác.
Trên mặt Triệu Mộ Nhã càng thêm chán ghét: "Từ nhỏ cậu đã như vậy rồi, làm ra bộ dáng thâm cừu đại hận này cho ai xem hả? Cậu đây là muốn nói với tất cả mọi người rằng tôi đang lợi dụng cậu sao?"
Cuối cùng Lục Chấp cũng mở miệng, thanh âm rất lạnh: "Bà không phải nên đi họp phụ huynh cho Cố Bắc sao?"
Phần lớn phụ huynh đều đã đi tới lớp học hết rồi.
Triệu Mộ Nhã: "Tôi đương nhiên phải đi, chỉ là tôi còn có chuyện muốn nói với cậu. Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Cố Bắc là anh cậu, cậu phải nhường nó nhiều hơn, nó thi rớt trong kỳ thi tuyển sinh đại học, bây giờ còn đang phải học lại. Ai cũng biết cậu học giỏi rồi, cậu còn khoe ra trước mặt mọi người làm gì? Cậu có bao giờ nghĩ rằng, anh trai cậu nghe được những lời đó sẽ khó chịu như thế nào không?"
Lục Chấp có chút châm chọc nói: "Thành tích thi của tôi, còn cần phải nói ra mới được?"
Triệu Mộ Nhã lạnh lùng nói: "Cậu chính là như vậy, vĩnh viễn cũng không biết nghĩ cho người khác! Tôi cũng đâu bắt cậu không được nói gì, chỉ là cậu không được nói trước mặt anh cậu!"
Lục Chấp cười lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Triệu Mộ Nhã thấy hắn im lặng, càng thêm tức giận: "Lục Chấp, cậu đừng tưởng rằng hiện tại cậu lớn rồi, có thể muốn làm gì thì làm. Tôi nói cho cậu biết, tôi là mẹ của cậu, cậu phải nghe lời tôi. Tối nay về nhà, cậu xin lỗi anh cậu, chuyện này coi như bỏ qua."
Giản Úc ở một bên, sau khi nghe đến đó, quả thực khó có thể hình đung được tâm tình của mình.
Đây là thể loại mẹ khó hiểu gì vậy?
Lúc trước cậu chỉ nghe Tần Diễn kể lại, nói mẹ của Lục Chấp có bao nhiêu bất công, nhưng nghe người khác nói, còn lâu mới có thể rung động bằng tận mắt chứng kiến.
Lục Chấp không làm sai cái gì, ngược lại còn phải đi xin lỗi Cố Bắc?!
Logic kỳ lạ này là sao?
Hơn nữa, chuyện hôm nay khẳng định không phải là lần đầu tiên, từ nhỏ đến lớn, khẳng định Lục Chấp đã trải qua vô số cảnh như vậy rồi.
Hiện tại còn tốt, Lục Chấp đã biết tự bảo vệ mình, vậy khi Lục Chấp còn nhỏ thì sao, làm sao sống được trong hoàn cảnh áp lực như vậy?
Lục Chấp lớn lên trong hoàn cảnh này chỉ có hơi trầm mặc một chút, chứ không bị trầm cảm gì đó, có thể nói là nội tâm của hắn rất cường đại rồi.
Giản Úc rốt cuộc nghe không nổi nữa, đi tới nói: "Xin lỗi thôi làm sao đủ? Có cần Lục Chấp quỳ xuống dập đầu lạy ba cái với Cố Bắc luôn không?"
Một giây sau, Lục Chấp và Triệu Mộ Nhã đều quay đầu lại nhìn về phía Giản Úc, trên mặt đều có chút kinh ngạc.
Hiển nhiên bọn họ cũng không phát hiện ra Giản Úc, còn tưởng rằng xung quanh đã không còn ai.
Lục Chấp nhìn Giản Úc, ánh mắt chợt lóe.
Triệu Mộ Nhã nhíu mày: "Cậu là học sinh của lớp nào? Không biết rằng nghe lén người khác nói chuyện là bất lịch sự lắm sao?"
Giản Úc cũng không sợ, cậu không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói: "Cái gì gọi là nghe lén? Tôi chỉ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích mà thôi, là dì tự nhiên giáo huấn con trai của mình không để ý hoàn cảnh đấy chứ."
Triệu Mộ Nhã sống ở hào môn đã lâu, bình thường đều là người khác a dua nịnh hót mình, đây là lần đầu tiên có người dám cự cãi với cô, hơn nữa đối phương còn là một học sinh, điều này làm cho khuôn mặt của cô càng thêm không dễ nhìn: "Không có chuyện gì, mau rời đi đi."
Giản Úc không những không rời đi, còn đứng bên cạnh Lục Chấp, kiên định nói: "Tôi là bạn cùng bàn của Lục Chấp, đợi bạn đi cùng là chuyện rất bình thường."
Triệu Mộ Nhã nghẹn một hơi, nhất thời không biết nên nói gì.
Giản Úc tiếp tục nói: "Dì còn không đi họp phụ huynh cho con trai bảo bối của dì đi? Đợi lát nữa đến trễ? Vậy lúc đó có phải dì cũng nên xin lỗi Cố Bắc một tiếng hay không?"
Lồng ngực Triệu Mộ Nhã phập phồng kịch liệt vài cái: "Cậu....."
Giản Úc không hề nhượng bộ mà nhìn chằm chằm cô: "Tôi làm sao? Dì cũng không phải mẹ tôi, còn muốn tôi phải nghe lời dì chắc?"
"...."
Có lẽ cảm thấy cùng một học sinh cãi nhau quá mức hạ thấp thân phận bản thân, nên Triệu Mộ Nhã khựng lại vài giây, sau đó xoay người đi về phía tòa nhà giảng dạy, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Sau khi Triệu Mộ Nhã rời đi, trên sân thể dục chỉ còn lại hai người.
Giản Úc thấy Lục Chấp vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, lúc này cậu mới thấy có chút bối rối: " Có phải cậu cảm thấy vừa rồi là tôi xen vào việc của người khác không?"
Nhưng mà, nếu như cậu không đứng ra nói vài câu, nhất định sẽ cảm thấy hối hận.
Cậu nhất định phải giúp Lục Chấp một chút.
Cậu làm như vậy, không chỉ bởi vì bình thường Lục Chấp vẫn luôn giúp cậu học tập, mà còn bởi vì, cậu cảm thấy Lục Chấp không nên bị đối xử như vậy.
Ở mọi mặt Lục Chấp đều rất ưu tú, tuy rằng thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng chỉ cần quen thuộc với hắn, là có thể phát hiện kỳ thật hắn là một người rất tốt.
Cậu không muốn người như vậy lại phải sống dưới bóng tối của gia đình, mặc dù bản thân Lục Chấp cũng đã đủ cường đại rồi.
Lúc này, Lục Chấp rũ đôi mắt đen nhánh của mình nhìn Giản Úc, trả lời: "Tôi không cảm thấy là cậu đang xen vào việc của người khác."
Giản Úc chớp mắt một cái: "Vậy sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy?"
Bản thân Lục Chấp cũng không nói ra được cảm giác này là gì, rất xa lạ, hắn chưa bao giờ có, chỉ cảm thấy trái tim như bị một mảnh lông vũ nhẹ nhàng phất qua, cực kỳ mềm mại.
Từ ngày hắn sinh ra, hắn đã tiếp nhận sự đối đãi lạnh lùng của Triệu Mộ Nhã.
Một tuổi, hắn cố gắng trèo lên đầu gối của Triệu Mộ Nhã, bị cô hung hăng mà đẩy xuống đất, gáy đập xuống sàn nhà.
Năm tuổi, hắn cầm một tấm giấy khen, tràn đầy chờ mong trở về nhà, muốn được Triệu Mộ Nhã khen ngợi, kết quả Triệu Mộ Nhã nhận lấy giấy khen, xoạt xoạt vài cái liền xé nát.
Năm mười tuổi, hắn dùng tiền túi của mình mua một món quà muốn tặng cho Triệu Mộ Nhã, kết quả ngày hôm sau, món quà kia lại xuất hiện trong thùng rác.
......
Người từ nhỏ đến lớn Lục Chấp tiếp xúc nhiều nhất chính là Triệu Mộ Nhã, dù sao ba hắn cũng thường xuyên bận rộn chuyện tập đoàn, cho dù hai cha con gặp mặt cùng chỉ trao đổi vài câu ngắn ngủi, ba hắn chỉ hỏi chuyện học tập, sau đó bảo hắn nhất định phải học thật tốt, tương lai mới có thể kế thừa tập đoàn.
Trong một khoảng thời gian rất dài, Lục Chấp từng cho rằng, phương thức ở chung của mỗi gia đình đều là như vậy, cho đến khi hắn chậm rãi lớn lên, nhìn thấy những gia đình xung quanh mình.
Lúc này Lục Chấp mới biết được, thì ra chỉ có mỗi nhà hắn là như vậy mà thôi.
Chẳng qua, Lục Chấp cũng đã lớn rồi, hắn không còn quan tâm nữa, cho dù Triệu Mộ Nhã thiên vị hay là Cố Bắc khiêu khích, hắn đều không thèm để ý một chút nào.
Hắn cũng không nghĩ tới sẽ thiết lập mối quan hệ thân mật với ai cả, hắn đã quen một mình rồi.
Nhưng hôm nay, nhìn bộ dáng Giản Úc lên tiếng bảo vệ cho hắn, trái tim cứng rắn không thể phá hủy của hắn đột nhiên có chút rung động, giống như là một khối băng cứng được một người sưởi ấm đang dần tan ra.
Khi Giản Úc trở lại tòa nhà giảng dạy, cuộc họp phụ huynh vẫn chưa kết thúc.
Phụ huynh họp trong lớp học, còn học sinh thì đứng ở bên ngoài hành lang.
Giản Úc và Lục Chấp đứng ở một góc ít người.
Giản Úc đứng một hồi, lại lấy ra một quyển sổ tiếng Anh từ trong túi đồng phục học sinh, chuẩn bị học thuộc từ vựng.
Lục Chấp nhìn thấy, hỏi: "Cậu muốn học thuộc từ vựng sao?"
Giản Úc gật đầu nói: "Đúng vậy, phải tận dụng tối đa thời gian."
Lục Chấp thản nhiên nhắc nhở: "Hoàn cảnh hiện tại quá ồn ào, cho dù cậu có học thuộc được, hơn phân nữa cũng không nhớ được, không cần phải học kiểu như vậy, không có hiệu quả."
Đôi mắt Giản Úc sáng lên: "Cậu đang truyền thụ bí quyết học tập cho tôi sao?"
Lục Chấp cong khóe miệng: "Không phải bí quyết, là kiến thức thông thường."
Giản Úc: "...."
Vẻ mặt cậu suy sụp: "Cho nên cậu đang nói tôi không có kiến thức sao?"
Lục Chấp nhíu mày, không nói lời nào.
Hắn vậy mà không nói lời nào!!
Giản Úc vừa muốn nói thêm gì đó, dư quang liền thoáng thấy mẹ của Lục Chấp đang đi tới.
Sao bà ấy lại tới đây?
Vừa rồi không phải mới náo loạn rất khó chịu sao?
Lục Chấp cũng nhìn thấy Triệu Mộ Nhã, thần sắc vốn còn xem như thoải mái lại một lần nữa lạnh xuống.
Thân hình Triệu Mộ Nhã rất đẹp, tư thế đi đường cũng cực kỳ ưu nhã, hoàn toàn chính là tư thái của một quý phu nhân hào môn.
Cô đi tới trước mắt Lục Chấp, dùng một loại ngữ khí gần như là bố thí nói: "Không phải cậu muốn tôi họp phụ huynh cho cậu sao? Đưa tôi đến lớp học của cậu."
Lục Chấp nhíu mày, lạnh lùng nói: "Không cần."
Triệu Mộ Nhã không nghĩ tới mình đã chủ động như vậy rồi, Lục Chấp vậy mà còn cự tuyệt.
Sắc mặt cô trở nên khó coi hơn: "Lục Chấp, cậu đừng có mà không biết tốt xấu."
Thực ra, bản thân cô không muốn tham gia họp phụ huynh cho Lục Chấp, nhưng vừa rồi cô tình cờ gặp được mấy người quen trong giới, bọn họ hỏi cô tới họp phụ huynh cho ai, cô chỉ có thể trả lời họp cho Cố Bắc, cũng cho Lục Chấp.
Cho nên cô mới đi tới khối 11.
Lục Chấp không nói nữa.
Giản Úc nhìn thoáng qua thần sắc của Lục Chấp, sau đó nói: "Lục Chấp nói không cần, dì cũng đừng giả mù sa mưa* nữa."
* Giả chơi để làm thật, nhân cái cớ nhỏ mọn mà gây thành sự việc lớn.
Triệu Mộ Nhã năm lần bảy lượt bị Giản Úc nói cho không biết phải trả lời như thế nào, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên chút tức giận: "Cậu rốt cuộc là ai hả? Tôi và Lục Chấp nói chuyện, có liên quan gì đến cậu chứ?"
Giản Úc vô tội nói: "Tôi cũng không muốn xen vào đâu, là do dì làm ầm ĩ đến lỗ tai tôi đó."
Triệu Mộ Nhã bị Giản Úc chọc tức đến đen mặt, hết lần này tới lần khác Lục Chấp còn làm ra vẻ mặt lạnh lùng không nghe lời cô, ngực của cô phập phồng hai cái, sau đó cô xách túi đắt tiền của mình rời đi.
Lúc này, Lục Chấp nhìn Giản Úc, trong giọng nói luôn luôn lạnh lùng dường như mang theo chút ý cười: "Sao cậu lại như vậy...."
Giản Úc chớp chớp đôi mắt to.
Lục Chấp nói tiếp: "Nói chuyện rất ngứa đòn."
Giản Úc cẩn thận cân nhắc giọng điệu của Lục Chấp, cảm thấy hắn nói mấy chữ này, hẳn là đang khen ngợi cậu, chứ không phải là trào phúng cậu.
Cho nên, Lục Chấp đây là biến tướng khen ngợi cậu sao?
Còn không đợi Giản Úc nói cái gì, trong phòng học đột nhiên ồn ào lên.
Cuộc họp phụ huynh đã kết thúc rồi.
Trưa nay nhóm học sinh cũng có thể tự do sinh hoạt.
Lục Chấp dẫn đầu cất bước đi về phía trước: "Đi thôi."
Giản Úc có chút sững sờ: "Đi đâu?"
" Không phải cậu nói muốn cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm sao?"
" À, đúng rồi."
Giản Úc đi theo.
Đây là lần đầu tiên Lục Chấp chủ động gọi cậu cùng đi ăn cơm, hiện tại quan hệ của bọn họ hẳn là đã tiến thêm một bước so với bạn cùng bàn bình thường rồi nhỉ, chắc có thể coi là bạn bè phải không?
Hai người đi đến nhà hàng cao cấp ở bên ngoài trường.
Tiền tiêu vặt của Giản Úc cũng được coi là nhiều, nhưng cho tới bây giờ cậu chưa từng đi tới nhà hàng như vậy, dù sao nhà hàng mà một người có thể tiêu tới bốn con số, không phải ai cũng có thể ăn được.
Chỉ cần thêm vài món ăn, nói không chừng sẽ hơn cả vạn.
Sau khi Giản Úc ngồi vào chỗ, cậu vội vàng suy nghĩ một chút, trong điện thoại của mình còn bao nhiêu tiền, nếu lát nữa tính tiền, không đủ thì làm sao bây giờ.
Lục Chấp dường như phát hiện ra suy nghĩ của cậu, sau khi nhếch khóe miệng, hắn giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới, sau đó bắt đầu gọi món ăn.
Giản Úc trơ mắt nhìn Lục Chấp gọi bốn năm món đắt tiền, cậu muốn nói lại thôi, chỉ vội vàng lấy điện thoại ra, mở các phần mềm thanh toán kiểm tra một lần.
Trong đôi mắt đen nhánh của Lục Chấp mơ hồ có ý cười, hắn lại tiếp tục gọi thêm hai món nữa.
Giản Úc rốt cuộc nhịn không được nữa, ngượng ngừng mà ám chỉ: "Cái kia.... Hai chúng ta, ăn không hết nhiều món như vậy đâu."
Lục Chấp coi như không có việc gì mà nói: "Lượng thức ăn ở đây đều rất ít.
Giản Úc lập tức cảm thấy đau tim, phân lượng ít mà còn đắt như vậy?
Nhưng vừa nghĩ tới bình thường Lục Chấp không ngại vất vả dạy kèm cho cậu, cậu đành nắm chặt tay nói: "Không có việc gì, cậu tiếp tục đi."
Cậu cũng không định chiếm tiện nghi của người ta, sao có thể vừa làm phiền Lục Chấp, lại luyến tiếc trả giá được, cùng lắm thì một đoạn thời gian sau, cậu tiết kiệm một chút là được.
Cuối cùng hai người gọi bảy tám món ăn.
Giống như Lục Chấp nói, phân lượng thức ăn ở đây đều rất ít, sau khi ăn xong mấy món như vậy, cũng chỉ miễn cưỡng hơi no mà thôi.
Giản Úc lo lắng Lục Chấp ăn không đủ no, khẽ nói: "Hay là cậu gọi thêm hai món ăn nữa đi."
Lục Chấp nhìn vẻ mặt của Giản Úc, nhịn không được nhếch khóe miệng: "Cậu có nhiều tiền như vậy sao?"
Giản Úc: "....."
Sao Lục Chấp biết được cậu đau lòng vì tiền?
Chẳng qua trước mắt cậu cũng chỉ có thể nói: "Không sao, ít nhất phải ăn no mới được."
Ý cười trong mắt Lục Chấp càng sâu.
Tuy rằng không thích hợp lắm, nhưng không biết vì sao Lục Chấp lại nghĩ tới một câu nói.....
Muốn biết đối phương có để ý tới bạn hay không, phải xem cách người đó tiêu tiền cho bạn, nếu như người đó nguyện ý trả giá toàn bộ tài sản vì bạn, vậy bạn hãy giữ chặt lấy người đó....
Giản Úc nhìn ý cười trong mắt Lục Chấp, nhất thời hơi giật mình.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bạn cùng bàn của mình cười như vậy.
Không thể không nói, Lục Chấp cười lên thật sự rất đẹp, giống như ánh mặt trời chiếu rọi lên những bông tuyết trên một cành thông, có một loại tuấn mỹ đến kinh tâm động phách.
Cuối cùng, Lục Chấp cũng không tiếp tục gọi đồ ăn nữa, mà hắn còn thừa dịp Giản Úc đi rửa tay, liền thanh toán hóa đơn.
Giản Úc rửa tay xong trở về, kinh ngạc nói: "Sao cậu lại trả tiền rồi? Không phải là tôi mời cậu ra ngoài ăn sao? Đáng lẽ phải là tôi trả mới đúng."
Hơn nữa, cậu còn là báo đáp ân tình bình thường Lục Chấp giảng bài giúp cậu nữa.
Lục Chấp đứng dậy, thản nhiên nói: "Không có việc gì, trở lại trường học thôi."
Giản Úc thấy thế, cũng đành phải nói: "Được rồi, vậy lần sau để tôi mời nhé."
Lần sau....
Loại từ này có chút đặc biệt, có nghĩa là hai người vẫn còn có thể tiếp tục ở chung.
Lục Chấp khẽ gật đầu một cái: "Ừ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...