Thứ Nữ

Edit: Funny1107Beta: Aquarius8713“Lời của Hoa Đình sai rồi, ngươi tài hoa hơn người, văn võ song toàn. Chuyện ở Giang Nam, ngươi cũng đều làm rất tốt, trẫm vô cùng thoả mãn, hơn nữa những kế sách chính trị mà ngươi đưa cho thái tử trẫm rất hài lòng, nhiều năm qua, Đại Cẩm chỉ yên phận nắm giữ một vùng lãnh thổ,mặc dù giàu có hơn, nhưng một phần là do các đại thần luôn bảo thủ cố chấp, không muốn phát triển, đến nỗi hằng năm các tiểu quốc ở phía tây cũng có thể uy hiếp, vậy mặt mũi của Đại Cẩm còn có thể để chỗ nào nữa, mặt mũi của các vị tiên đế của chúng ta đặt ở đâu? Nếu không chấn hưng lại quốc gia, trẫm làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông đây? Hoa Đình, ngươi không cần lo người khác nhìn ngươi thế nào, chức Trung Thư Lệnh này, ngươi không thể từ chối được, ngươi cũng là con cháu của hoàng tộc, vì nước phân ưu là trách nhiệm và là nghĩa vụ của con cháu hoàng gia. Chuyện này không cần từ chối nữa, trẫm không muốn tiếp tục nghe.”Hoàng thượng nghiêm túc nói với Lãnh Hoa Đình, những lời này của hoàng thượng đã trách cứ phần lớn các vị đại thần trong triều, bọn họ nghe xong cũng phải hạ mình xuống, cả đám đều không dám ngẩng đầu lên, sợ chính mình là những quan viên bảo thủ cố chấp kia, dĩ nhiên là cũng không dám nói Lãnh Hoa Đình là người tàn tật nữa, cũng không dám nhắc đến việc hắn được vào thượng thư phòng sẽ làm giảm uy nghiêm của các vị hoàng tử.Mà chính Lãnh Hoa Đình cũng bị hoàng thượng cắt ngang, không thể tiếp tục từ chối nữa, hắn nhíu mày, nâng mắt nhìn vương gia liếc mắt một cái, chỉ thấy thần sắc của vương gia bình tĩnh, giống như ông vô cùng nguyện ý để Lãnh Hoa Đình vào thượng thư phòng, Lãnh Hoa Đình vô cùng khó hiểu, lúc trên đường hắn đã cùng vương gia đề cập qua việc này, vương gia cũng tán thành cách làm của hắn, sao lúc này lại thay đổi chủ ý rồi?Thấy Lãnh Hoa Đình không tiếp tục từ chối nữa, hoàng thượng cũng không tiện tiếp tục dây dưa chuyện này nữa, im lặng một chút rồi mới nói: “Hoa Đình, trẫm nghe thái tử nói, ngươi đề nghị thành lập một tổ chức buôn bán, từ đường bộ đi xung quanh các nước lân cận, trẫm cho rằng đề nghị của ngươi rất tốt, vô cùng phù hợp với tình cảnh lúc này, trẫm đang định cùng các đại thần thương nghị chuyện này, làm thế nào để tổ chức, lúc trước việc buôn bán của Đại cẩm cũng chỉ vươn tới Nam Dương, tuy buôn bán cũng lời không ít ngân lượng, nhưng quá trình quá tốn thời gian, tài chính cũng rất khó khăn, may mắn cũng không phát sinh những chuyện bất trắc gì cả, nếu phát sinh những vẫn đề bất trắc gì, quốc khố sẽ trống rỗng, nếu như lại có chiến sự, quốc gia sẽ vô cùng nguy hiểm. Cho nên, trẫm quyết định mau chóng đem tổ chức buôn bán xây dựng trở lại.Các vị khanh gia có đề nghị gì, có thể đề xuất ra.”Lãnh Hoa Đình vừa nghe, lập tức hiểu rõ mục đích của hoàng Thượng vì sao lại để cho hắn tiếp nhận chức vị Trung Thư Lệnh, chính mình đã từng nhắc qua chuyện này cùng thái tử, việc tổ chức buôn bán này sẽ do chính hắn điều động, không phải vì triều đình, khi đó, thái tử đã đáp ứng, hiện giờ hoàng thượng lại phong cho hắn làm đại thần có thể ra vào thượng thư phòng cũng chính là vì điều này, rõ ràng là muốn đổi ý, lấy vị trí đại thần vây hãm hắn. . . . . . Hoàng thượng, ngươi thật có ý tứ rồi.Quả nhiên, khi đề nghị này nói ra, các đại thần đều sôi nổi bàn luận cùng nhau, Lãnh Hoa Đình không tham dự nghị sự của triều đình, cũng chẳng muốn nghe bọn họ nói gì, chỉ là nhìn thái tử liếc mắt một cái, vẻ mặt của thái tử rất bất đắc dĩ cùng với xấu hổ, xuất hiện một nụ cười khổ, ý bảo chính mình cũng không có cách nào.Lãnh Hoa Đình cũng không sốt ruột, lẳng lặng ngồi ở trên triều đình, đợi kết quả các vị đại thần thượng nghị xong, quả nhiên, đối với vấn đề tổ chức lại đội buôn bán nhiều đại thần cũng không phản đối, phân tích nhiều chỗ việc này rất tốt cho sự phát triển của Đại Cẩm, sau cùng, tuyển chọn người chủ trì việc này, mọi người đều tranh luận.Vinh Thân Vương cùng Ninh Vương tiến cử thế tử Hòa Thân Vương, còn Dụ Thân Vương cùng Trương thái sư và các vị quan viên còn lại ra sức tiến cử cho thế tử Giản Thân Vương Lãnh Hoa Đường, từ đầu đến cuối cũng không có ai đề cập đến tên của Lãnh Hoa Đình.Lãnh Hoa Đình cười lạnh nhìn xem bọn họ tranh luận, lẳng lặng chờ kết quả cuối cùng của hoàng thượng, hoàng thượng trong lòng nhất định sớm đã sớm chọn ra người đó rồi, cái gọi là hướng nghị chẳng qua là để xem sự việc sẽ diễn ra như thế nào mà thôi, để ọi người nhìn thấy, hơn nữa hoàng thượng cũng là muốn chính Lãnh Hoa Đình nhìn xem.Quả nhiên, không bao lâu, hoàng thượng cũng mất kiên nhẫn, bàn tay đập mạnh lên Long ỷ, các quan viên ở giữa lập tức im lặng, hoàng thượng nhìn về phía thái tử, hỏi: “Thái tử, con hãy nói, người nào thích hợp nhất trong chuyện này.”Lãnh Hoa Đình nghe xong cũng yên lặng nhìn về phía thái tử, trên môi nụ cười khổ ngày càng sâu hơn, ý của hoàng thượng hắn đã hiểu rõ ngay từ đầu, tuy hắn đã từng phản đối, nhưng cũng vô ích, mà người bản thân hắn đồng ý chính là tiểu Đình, đội buôn bán chỉ có tiểu Đình mới thích hợp quản lý, hiện giờ hắn giống như bị kẹp chặt giữa hai bên, bên nào cũng không tiện đắc tội, nhưng lại không thể không đắc tội một bên, điều này làm cho thái tử vô cùng đau đầu, hoàng thượng, người quả là cố ý đặt hắn vào tình thế khó xử.Liền khom người, thái tử cúi người thi lễ nói: “Hồi phụ hoàng, nhi thần cảm thấy những người mà các vị đại thần đề xuất ra cũng không sai, đều là thiếu niên anh tài của triều đình Đại Cẩm ta, đều có năng lực đảm đương, nhưng mà nhi tử cảm thấy, việc này để cho Giản Thân Vương chủ trì là tốt nhất, vương thúc là người chính trực, thông minh tháo vát, lại quen thuộc với khả năng sản xuất của trụ sở nhất, cho nên, nhi thần tiến cử Giản Thân Vương thúc.”Thái tử nói ra làm cho Lãnh Hoa Đình cùng hoàng thượng cũng phải ngẩn ra, bên môi Lãnh Hoa Đình ý cười càng sâu, không nghĩ tới, thái tử quả thật rất giảo hoạt, suy nghĩ được đề xuất như vậy, hai bên đều không đắc tội, ở chính giữa lại có thể được lợi, điều này làm cho hoàng thượng cùng Lãnh Hoa Đình cũng không thể nói gì được, cũng không thể đổ tội lên đầu của hắn.Hoàng thượng nghe xong mỉm cười gật đầu, nhìn không ra có chút khó chịu nào, ánh mắt cũng rất sắc bén liếc mắt một cái về phía thái tử, vẻ mặt của thái tử vô cùng trầm tĩnh,cũng không vì ánh mắt của hoàng thượng mà trở nên lúng túng.“Các vị ái khanh thấy lời nói của thái tử như thế nào?” Hoàng thượng bất động thanh sắc hỏi.“Hoàng thượng, phụ vương lớn tuổi, lại bệnh nặng mới khỏi, thân thể không còn như trước, đã không thích hợp đi xa để buôn bán, cho nên, thần cho rằng, hoàng thượng vẫn nên tuyển chọn người tài khác.” Lãnh Hoa Đình không đợi người khác mở miệng, lập tức tiến lên trước nói.Hoàng thượng nghe xong ngẩn ra, hắn chỉ mong sao có người phản đối đề nghị thái tử, nhưng làm sao cũng không nghĩ rằng lời này là từ Lãnh Hoa Đình, lập tức làm cho Dụ Thân Vương cùng Vinh Thân Vương nghe thấy cũng có chút kinh ngạc, thái tử mới vừa rồi đề nghị Giản Thân Vương, quả thật cũng là một lựa chọn tốt, bọn hắn cũng không thể nào phản bác được, lần này thì tốt rồi, con trai của Giản Thân Vương lại dẫn đầu mà phản đối, bọn hắn chỉ cần tán thành là được.“Vậy trẫm hạ chỉ, người chủ trì tổ chức lại đội buôn bán sẽ do, thế tử Lãnh Hoa. . . . . .” Hoàng thượng đang tuyên bố quyết định sau cùng, Lãnh Hoa Đình đột nhiên lại nói: “Tạ hoàng thượng, thần nguyện đảm đương chức vị này.”Hoàng thượng nghe xong ngẩn ra, trầm mặt nhìn Lãnh Hoa Đình, chính mình sao có thể nói là hắn được, tiểu tử này ngay cả lời nói của mình cũng dám cắt ngang, quá mức làm càn.Nhưng hiện tại hoàng thượng cũng không tiện trách móc hắn, lập tức cười với Lãnh Hoa Đình “Hoa Đình, ngươi là nghe lầm, trẫm nói, lần này chức vị chủ trì đội buôn bán sẽ do thế tử của Giản Thân Vương, không phải là ngươi.”Kỳ thật các vị đại thần đang đứng trên đây đều hiểu rõ, hoàng thượng ban chỉ chính là thế tử Lãnh Hoa Đường, do Lãnh Hoa Đình vừa mời tiếp nhận quan nhị phẩm, vậy mà còn muốn cướp đoạt đi chức vị chủ trì đội buôn bán sao, hơn nữa thế tử còn là huynh trưởng của hắn, nếu ngay cả huynh trưởng của mình cũng không buông tha, người này quả thật là không nể thâm tình gì rồi, thân là huynh đệ với nhau, muốn đấu cũng nên về nhà mà đấu, không cần thể hiện trước mặt người ngoài chứ, xem ra, bên trong Giản Thân Vương phủ cũng là một hồ nước sâu không thấy đáy.Ngay cả Dụ Thân Vương cùng Vinh Thân Vương cũng liếc xéo về phía Lãnh Hoa Đình, khóe miệng mang theo một tia mỉa mai, một người tàn tật, nếu như có khả năng, cùng lắm thì chỉ là con, cháu chính tông mà thôi, chỉ có thể ở nhà viết binh pháp gì đó, thật muốn quản lý chuyện này sao, thân thể lại kém như vậy, làm công việc buôn bán cũng không thể ngồi một chỗ mà dùng cái miệng quản lý là được, việc này là vì quốc gia phải đi chu du khắp các nơi, với một đôi chân không thể đi lại như vậy có thể quản lý được sao?Lãnh Hoa Đình đối với việc bị người ngoài khinh thường như vậy cũng chẳng để tâm, đưa tay thi lễ, nói với hoàng thượng: “Hoàng thượng, ngôi vị thế tử của Giản Thân Vương phủ cũng do người đã nhận định, Hoa Đình mới chính là con trai trưởng của Giản Thân Vương phủ, từ trước đến nay địa vị của thế tử luôn lập chính không lập thứ, đây là quy định của các vị tổ tiên, thần vô tội bị đoạt đi ngôi vị đã bảy năm trời, hôm nay ở đây, thần yêu cầu hoàng thượng cho thần một cái công đạo.”Lời này giống như một trận sấm sét đánh ngang tai những người đang có mặt trong triều, tất cả mọi người đứng ở đây đều nhất thời rộ lên, ai cũng không nghĩ tới, việc này đã bảy năm, ngôi vị thế tử đã sớm thay đổi người, Lãnh Hoa Đình lại có thể đứng trước mặt hoàng thượng mà đòi lại công đạo ình.Hai con trai của Giản Thân Vương đã trở mặt với nhau sao? Đa phần các đại thần nghe xong tỏ vẻ khinh thường, đang chờ trò hay bắt đầu.Hoàng thượng nghe thấy cũng chấn kinh, năm đó ngôi vị thế tử của Lãnh Hoa Đình do chính hoàng thượng ra quyết định, bây giờ lại đứng trước mặt mọi người đòi mình cho hắn một cái công đạo, công đạo cái gì chứ? Ý của hắn là chỉ trách mình hồ đồ sao, đoạt ngôi vị thế tử làm cho hắn tức giận sao?Hoàng thượng cho dù có muốn tiếp tục đối xử tốt với hắn nữa, thì lúc này cũng đành phải trầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn về phía Giản Thân Vương: “Giản Thân Vương, đây là ý gì?”Từ trước đến giờ Giản Thân vương gia người không nói một câu nào lúc này nghe thấy lời này cũng bước ra trước, hành lễ với hoàng thượng nói: “Bẩm hoàng thượng, thần khẩn cầu hoàng thượng đem ngôi vị thế tử truyền lại cho con trai trưởng của thần là Lãnh Hoa Đình, đây là quy định của tổ tiên, thần không dám không tuân theo.”“Phụ vương, người thật nham hiểm, con đã làm sai chuyện gì, người vô duyên vô cớ muốn đoạt đi ngôi vị của con, người không thể bất công như vậy, dù sao con cũng là con trai của người.” Lãnh Hoa Đường không nghĩ tới vương gia có thể vô tình như vậy, trước mặt cả triều văn võ đại thần muốn đoạt ngôi vị thế tử của hắn.Thái tử nghe thấy cũng kinh hãi, lấy khả năng của tiểu Đình với Cẩm Nương, một địa vị thế tử nho nhỏ này không hề để trong mắt của bọn họ mới đúng, nhưng mà, ngày hôm nay tại sao tiểu Đình lại đề cập đến chuyện này, tuy nhân phẩm của Hoa Đường rất kém, nhưng hắn dù sao cũng là trượng phu của tiểu Mai, mặc dù tiểu Mai gả cho hắn rất uỷ khuất, nếu như ngay cả ngôi vị thế tử phi cũng không có, chuyện này làm sao tiểu Mai có thể chịu nổi đây. . . . . .“Phụ hoàng, việc này cần được bàn bạc kỹ hơn.” Thái tử vội vàng nói với hoàng thượng.Mà Dụ Thân Vương càng bị chấn kinh khó có thể hồi phục ngay tức khắc, hắn bối rối nhìn về phía Giản Thân Vương, chỉ sợ đây là tác dụng của lần trước việc bản thân hắn châm ngòi ly gián, Giản Thân Vương có khả năng cho rằng Lãnh Hoa Đường là con trai của lão nhị, vốn hắn chỉ muốn tức chết tên kia mà thôi, không nghĩ rằng, hiện giờ người đó lại không tức chết, còn gây ra chuyện như vậy nữa.Từ tận đáy lòng của hắn cũng không muốn ngôi vị của Lãnh Hoa Đường bị đoạt đi . . . . .“Súc sinh, ngươi đã làm gì với bản vương, ngươi thật sự đã quên sao? Bổn vương không có mất trí nhớ, vừa tỉnh dậy, mọi chuyện đều nhớ rất rõ.” Vương gia trước mặt mọi người khiển trách Lãnh Hoa Đường.“Phụ vương, thỉnh không cần nói oan cho con, con biết trong lòng của người chỉ yêu thích tiểu Đình, nhưng mà không thể bởi vì yêu thương hắn mà hãm hại con, người nói con làm những chuyện đại nghịch bất đạo với người, vậy xin người hãy đưa ra chứng cớ? Người không thể vì tiểu Đình mà huỷ đi tiền đồ của con.” Lãnh Hoa Đường thương tâm nhìn Giản Thân Vương, tránh ra bỗng chốc quỳ xuống, đau khổ nhìn về phía Giản Thân Vương.Rất nhiều đại thần nghe xong cũng liếc mắt nhìn, đã sớm nghe nói Giản Thân Vương quả thật là một người rất bất công, đối xử với nhi tử xinh đẹp đến yêu nghiệt kia như trân bảo, ngược lại đối xử với Lãnh Hoa Đường chỉ là lãnh đạm, hiện giờ xem ra, không những lãnh đạm, mà còn vô cùng ngoan độc, hổ dữ không ăn thịt con a, con trai trưởng dĩ nhiên đã trở thành đại thần có khả năng ra vào thượng thư phòng, lại có thể quản lý trụ sở ở Giang Nam, cùng lúc nắm giữ việc hành chính với kinh tế ở Đại Cẩm, vậy mà vẫn muốn đoạt đi ngôi vị thế tử sao, thật là không chừa một con đường sống cho đứa con lớn hơn rồi?Trong lúc này, lúc triều đình đang nghị luận rất sôi nổi, thái tử vô cùng bất đắc dĩ thở dài, đi đến bên người của Lãnh Hoa Đình, vỗ vào bờ vai của hắn nói: “Tiểu Đình, chuyện gì cũng phải chừa cho hắn một con đường sống, ngày khác nếu gặp lại, ngươi tội gì phải quá đáng với hắn như vậy?”“Bảy năm trước, người kia đã không nhân từ với thần, nếu không phải thần mạng lớn phước lớn, thì đã sớm hoá thành một bộ xương trắng rồi, thần chẳng qua chỉ đòi lại những gì của thần mà thôi, thử hỏi xem trong chuyện này, thần đã làm sai điều gì?” Lãnh Hoa Đình nhàn nhạt nâng đôi mắt lên, thành thật mà nói ra.“Hoa Đình a, năm đó việc trẫm miễn thế tử vị của ngươi vào thế không thể ngừng, ngươi. . . . . . Cũng là do đột nhiên thân thể của ngươi lại nhiễm bệnh lạ, đã lâu cũng không thể chữa dứt được, đến giờ hai chân trở thành tàn tật, nếu như không thể đứng lên, sẽ làm mất mặt của hoàng gia, mà Giản Thân Vương lại là một thân vương tôn quý đệ nhất như vậy, làm sao có thể để ột người tàn tật kế thừa ngôi vị này được?” Trên mặt hoàng thượng mang theo một chút thương cảm, giống như năm đó hắn cũng vô cùng đau thương cùng bất đắc dĩ ra quyết định này, làm cho các đại thần nghe xong cũng ngầm đồng ý.Nhất thời cũng có người đứng ra khuyên Giản Thân Vương, có người nói Giản Thân Vương bất công, có người nói Giản Thân Vương rất quá đáng, cũng có người nói, đều là con trai của mình, nếu đã phạm lỗi, chỉ cần dạy dỗ là được, đã là một người phụ thân, không thể quá mức ngoan độc với con trai của mình như vậy được, Giản Thân Vương chỉ bình tĩnh mà đứng ở một bên, không hề giải thích bất kỳ điều gì, cũng không trả lời bất luận chuyện gì.Lãnh Hoa Đình nghe xong lời nói của hoàng thượng, liền hỏi: “Khởi bẩm hoàng thượng, giống như lời nói của người, nếu như thần không phải tàn tật, có phải người sẽ truyền lại ngôi vị thế tử cho thần?”Hoàng thượng nghe thấy ngẩn ra, theo bản năng lập tức nhìn về phía hai đôi chân của Lãnh Hoa Đình, không trả lời ngược lại hỏi hắn: “Hoa Đình, chẳng lẽ chân của ngươi có thể đi lại sao?”Lãnh Hoa Đình cũng không có trả lời chuyện này, chỉ là thống khổ nhìn về phía hai đôi chân của mình, khóe miệng nhếch lên, bộ dạng giống như vô cùng thống hận hai đôi chân tàn tật của mình, hoàng thượng nhìn vào mắt của hắn, cũng cho rằng hai đôi chân của Lãnh Hoa Đình cũng không thể tốt lên được, cho nên, hoàng thượng lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.Ngược lại Lãnh Hoa Đình như truy vấn đến cùng: “Thần muốn biết, có phải hay không, nếu chân của thần không tàn tật, người sẽ trả lại ngôi vị thế tử cho thần?”Hoàng thượng giương mắt nhìn Lãnh Hoa Đình, nhìn thấy đôi môi của hắn nâng lên một chút, đôi mắt sâu thẳm đen bóng, nhìn thấy giống như hắn đang chịu uỷ khuất, suy nghĩ muốn tìm một cái công đạo trước mặt đại thần, người không khỏi gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu như ngươi không tàn tật, tự nhiên năm đó cũng sẽ không xoá bỏ ngôi vị thế tử của ngươi, nhưng mà, hiện giờ đại ca của ngươi đã thừa kế ngôi vị này, đã vào danh phận của hoàng gia, hắn cũng không có phạm tội gì lớn cả, không thể tùy tiện mà đoạt đi ngôi vị của hắn, trẫm cũng không thể vì kiêng nể người tài năng như ngươi, chẳng lẽ lại để chuyện như vậy một lần nữa xảy ra trên người của Lãnh Hoa Đường sao, lại khiến cho hắn bị tổn thương sao?”Lời nói của hoàng thượng vô cùng có tình người, Lãnh Hoa Đường quỳ trên chính đường đều dập đầu cảm tạ, hô lên ba tiếng vạn tuế.Lãnh Hoa Đình nhìn thấy kẻ hèn mọn như Lãnh Hoa Đường liếc mắt một cái, lại truy vấn hoàng thượng một câu: “Xin hỏi bệ hạ, nếu người kia muốn giết phụ mẫu, giết hại huynh đệ, có thể phế bỏ ngôi vị thế tử của hắn hay không?”Hoàng thượng nghe thấy cũng trở nên cứng người, không khỏi nhìn về phía Lãnh Hoa Đường đang quỳ trên mặt đất, mới vừa rồi lời nói của Giản Thân Vương hắn cũng đã nghe rõ ràng, chẳng lẽ nhân phẩm của tên này lại tồi tệ đến vậy? Có thể hạ độc chính phụ vương của mình sao? Chẳng qua là. . . . . . hiện giờ Giản Thân Vương phủ càng ngày càng cường thịnh, giống như lời nói của thái tử, Tôn Cẩm Nương kia chính là Diệp cô nương tái thế, năng lực vô cùng cường hãn, có thể tìm ra các chính sách bình dân trị quốc như vậy, việc này không phải là chuyện đùa giỡn, hơn nữa còn rất phù hợp với tình hình thực tế, người như vậy lại không phải là người của hoàng gia, mà lại là người của Giản Thân vương phủ . . . . . các vị đế vương đời trước luôn muốn có một người con dâu như vậy cho chính các vị vương gia của mình. . . . . . Vì vậy tốt nhất nên để cho Giản Thân vương phủ rối loạn một chút thì hơn.Hoàng thượng ra lệnh chính là hắn vừa muốn dùng người, vừa muốn đánh người, mà còn phải đánh cho đại thần tâm phục khẩu phục, cam tâm vì hắn mà phục tùng.Lãnh Hoa Đường không phải nói không có chứng cớ sao? Nếu như có chứng cớ, Giản Thân Vương đã sớm trình tấu lên đây rồi, không cần im lặng mà nói những lời này, nhưng mà vì Lãnh Hoa Đình đã mở miệng, hắn không thể không theo mà thôi. . . . . .Hiện giờ, trước mặt một đám đại thần, lời của Lãnh Hoa Đình không phải không có đạo lý, hoàng thượng cũng không thể không trả lời, hơn nữa chuyện này cũng là do suy đoán của Lãnh Hoa Đình, nếu là suy đoán, rõ ràng là không có chứng cớ, thấy vậy ông ta lập tức trả lời: “Đó là tự nhiên, nếu thế tử làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, không những bãi trừ chức vị của hắn, mà còn dùng luật pháp nghiêm khắc trừng trị hắn.”“Tốt lắm, thần sẽ đem lời này của hoàng thượng nhớ kỹ, sau này, nếu thần được phong tước vị, cũng sẽ biết cách mà ăn nói với con trai của thần, cảm tạ hoàng thượng đã giải đáp cho hạ thần.” Ngoài dự đoán của mọi người lúc này nhìn thấy Lãnh Hoa Đình hành lễ với hoàng thượng.Hoàng thượng nghe xong cũng buông lỏng một hơi, quả thật là đang ngại tên tiểu tử này đưa ra chứng cớ chứng thật việc này, nếu theo như lời nói của thái tử, hoàng thượng cho rằng bọn họ cũng không phải là người dễ chọc, đã thông minh, lại còn nhanh nhẹn, chỉ là trong lòng của bọn họ không có sự trung thành tuyệt đối, nếu bọn họ thật sự tận tâm vì triều đình mà làm việc, không hai lòng, quả thật là hai nhân tài khó ai sánh được.Quỳ trên mặt đất Lãnh Hoa Đường nghe thấy lời này cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn chưa giết qua mẫu thân, nhưng đã từng hãm hại phụ thân, vương gia chính là chứng minh tốt nhất, chẳng qua chỉ bị hắn kiên quyết che dấu, nhưng không có nghĩa là tiểu Đình sẽ không tìm đến những chứng cớ khác, với sự xuất hiện của tiểu Đình cùng Cẩm Nương, hắn cũng đã trải qua mùi vị thất bại nhiều lần rồi.Lãnh Hoa Đình lạnh lùng nhìn Lãnh Hoa Đường đang giả trang một cách đáng thương quỳ trên mặt đất, đột nhiên nâng giọng lên thành thật nói với hoàng thượng: “Bệ hạ, ngôi vị thế tử phải truyền cho chính con ruột của mình, nếu không có con trai, mới có thể truyền cho cháu, nếu không phải là con ruột, có phải người đó không có quyền thừa kế tước vị này hay không?”Lãnh Hoa Đình làm một bộ dạng để cho người khác tò mò, lời nói quả thật chất chứa sự ngây thơ, làm cho toàn bộ văn võ, từ thái tử đến hoàng thượng cũng phải nở nụ cười, hoàng thượng vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Đó là dĩ nhiên, nếu là con ruột thì phải truyền cho người đó, không có đạo lý nào lại truyền cho ngoại tộc cả, tuy nói địa vị thế tử thì trẫm có thể tự mình quyết định, nhưng nếu nói cho đúng thì chuyện gia đình của các ngươi, mọi chuyện cũng phải dựa theo quy định mà làm theo mới đúng.”Lãnh Hoa Đình nghiêm túc cúi người hành lễ với Hoàng Thượng: “Tạ bệ hạ, thần đã rõ.”Dụ Thân Vương nghe thấy lời này, trong lòng vừa mới thả lỏng xuống, vừa chắp tay, nói với hoàng thượng: “Bệ hạ, chuyện về chức quan thương hành nên dừng ở đây. Chuyện trong nhà của Giản Thân vương phủ, cũng không cần đem ra giữa triều đình mà bàn luận, sớm chọn ra người, để bắt đầu tiến hành mọi việc, hiện giờ người của Tây Lương đã tới gần biên quan, chiến sự hết sức căng thẳng, thương đội đi xuống phía nam ít nhất ba tháng mới trở về, hơn nữa, điều đáng lo ngại nhất là khí hậu không thích hợp sẽ ảnh hưởng đến hành trình của đội buôn bán, hiện giờ, lương thực đã gần cạn kiệt, nếu tiếp tục không chịu mở ra con đường mới, thì sau này triều đình quả thật sẽ không còn gì để mà cung cấp cho quân đội nữa.”Những lời này của Dụ Thân Vương cũng không phải là đe doạ, Tôn Đại tướng quân đã đến tiền tuyến gần một tháng rồi, tin tức truyền đến, tình hình ở biên quan càng ngày càng khẩn trương, tuy Đại Cẩm có mấy chục vạn hùng binh, vừa cung cấp lương thực vừa phải chiến đấu đã làm tổn hao rất lớn kinh phí, ngân lượng thu từ việc nộp thuế cũng sắp hết sạch, căn bản là không đủ làm bất cứ việc gì cả, quả thật phải nhanh chóng tiến hành chính sách mới.Nói xong, lại ân cần nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, nhỏ giọng nói với hắn: “Hoa Đình a, trẫm vẫn là chiếu cố thân thể của ngươi mà thôi, chân của ngươi không thích hợp để ra ngoài bôn ba, may mà việc này cũng thuộc về Giản Thân vương phủ, thế tử tương lai sẽ trở thành Giản Thân vương gia, cũng coi như là người trong nhà, trẫm đúng là phải chiếu cố thêm đối với Giản Thân vương phủ rồi. Ha ha ha!”Lãnh Hoa Đình nghe thấy khoé miệng cũng xuất hiện một tia mỉa mai, nhàn nhạt nói với hoàng thương: “Thành lập thương đội là do sáng kiến của thần cùng phu nhân của thần, hoàng thượng lại đem chuyện buôn bán này mà giao cho người ngoài, làm cho thần cảm thấy không phục, thần vẫn thỉnh tự tiến cử, thỉnh hoàng thượng trao lại chức quan thương hành lại cho thần.”Hoàng thượng nghe thấy chân mày cau lại, tên tiểu tử Lãnh Hoa Đình này thật không biết tốt xấu, bản thân đã nể mặt hắn lắm rồi, chỉ trong một thời gian có thể ban cho hắn chức vị mà mọi người ai cũng hằng mơ ước, hắn lại một lần nữa phản đối quyết định của chính mình, hắn có xem mình là hoàng đế sao? Đề nghị này đưa ra không cần nói cũng biết là hắn đang kể công, quả thật tên tiểu tử này không coi ai ra gì?“Hoa Đình, không thể làm càn, trẫm niệm tình ngươi tuổi trẻ không hiểu chuyện, mà tha thứ cho ngươi, nếu như vẫn còn nghi ngờ quyết định của trẫm, trẫm nhất định sẽ không tha cho ngươi.” Ánh mắt của hoàng thượng sắc bén như dao, thẳng một đường hướng về phía Lãnh Hoa Đình, âm thanh cũng trở nên lạnh lùng uy nghiêm, những việc này hắn đã rất quen rồi, long nhan cũng tức giận rồi.Nhưng Lãnh Hoa Đình không cho là đúng, vẫn chắp tay nói: “Thần thỉnh hoàng thượng đem chức quan thương hành trao lại cho thần.”Hoàng thượng tức giận lập tức bật dậy từ long ỷ, chỉ vào Lãnh Hoa Đình nói: “Ngươi nghĩ rằng trẫm không dám trừng trị ngươi sao? Ngươi không cần quá mức mà đối kháng với trẫm, Lãnh Hoa Đình, thiên hạ này là của trẫm , ngươi chỉ là thần tử của trẫm, nếu như ngươi không hiểu chuyện mà còn náo loạn ở đây, trẫm. . . . . .”Thái tử ở một bên vô cùng sốt ruột, hắn đã sớm biết tính tình quật cường của tiểu Đình, cũng từng khuyên hoàng thượng, nên để cho tiểu Đình đảm nhận chức quan thương hành kia mới phải, dù sao hắn cũng chỉ là làm tổng chỉ huy, đâu có quy định nào bắt hắn phải tự mình ra ngoài, hơn nữa, tuy là tiểu Đình đi đứng không tiện, nhưng công phu xuất thần nhập hóa, lại có sở trường về kỵ mã, huống chi, còn có xe ngựa không phải sao, đoạn đường ở Giang Nam hắn không phải cũng làm rất tốt sao? Phụ hoàng luôn luôn đề phòng người khác ba phần, cho đến bây giờ cũng chưa tin tưởng hoàn toàn vào bất kỳ vị đại thần nào cả, như thế làm sao có thể thu phục lòng người được đây?Xem ra hoàng thượng thật sự tức giận, hắn vội vàng ở một bên khuyên nhủ: “Phụ hoàng bớt giận, tiểu Đình hắn chỉ là nhất thời kích động mà thôi, từ nhỏ tính cách của tiểu Đình rất khó chịu, phụ hoàng ngàn lần không nên tức giận vì hắn, không đáng.” Thái tử cũng không có biện pháp trong chuyện này, chỉ có thể dựa vào thân tình mà khuyên nhủ, trước đây tiểu Đình là người hoàng thượng luôn yêu thích, hi vọng hoàng thượng nể tình chuyện này, không nên trách phạt tiểu Đình quá nặng là được.Kỳ thật lúc này hoàng thượng cũng ngưng lại lời nói, cũng vì nể mặt đám người đang khuyên nhủ, tìm một cái thang để tự mình đi xuống, hắn cũng hiểu rõ tầm quan trọng của Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương như thế nào, hắn làm sao lại không biết, chỉ là. . . . . . Chuyện sản xuất đã để cho hai phu thê bọn họ tiếp quản rồi, lại thêm chuyện buôn bán ở bên ngoài cũng do bọn họ quản lý, thì tương lai ai có thể khống chế được bọn họ?Nếu để kinh tế của Đại Cẩm đều nằm trong tay phu thê bọn họ, hơn nữa trong lúc buôn bán ở các nước láng giềng, thành lập tình báo, lực lượng của bọn họ ngày càng lớn mạnh thì ai còn có thể tiết chế được bọn họ chứ, hơn nữa bọn họ cũng đang tiếp tục luyện binh mã, nếu muốn mưu phản, chuyện đó quả thật rất dễ dàng.Hoàng thượng đang đắn đo suy nghĩ, cũng không tìm ra cách lưỡng toàn hai bên, đành phẩy tay áo một cái, lạnh lùng mà nói ra một câu: “Việc này sẽ nghị luận sau, bãi triều.” Cuối cùng đứng dậy ra khỏi chính điện.Cả triều văn võ đại thần nhất thời đưa mắt nhìn nhau, hoàng thượng từ trước đến nay là một người lạnh lùng uy nghiêm vậy mà cũng không có biện pháp để trách phạt Lãnh Hoa Đình, ngược lại thối lui một bước, trong lúc này, các văn võ đại thần đang bàn luận sôi nổi, thái tử vung tay áo lên nói: “Bãi triều đi, không cần nghị luận chuyện gì cả.”Trở lại trong xe ngựa, Giản Thân Vương nhìn Lãnh Hoa Đình với một biểu tình vô cùng khó hiểu: “Đình nhi, phụ thân nghĩ con sẽ đứng lên ở trong triều, bọn hắn từng người từng người đều mắng con là tàn phế, phụ thân nghe thấy vô cùng tức giận. Luôn lấy việc con là một người tàn tật ra làm cái cớ, thật sự là khiến người ta chán ghét.”“Phụ thân, hoàng thượng đã có lòng nghi ngờ con, nếu như con đứng lên, e rằng sẽ càng để cho hắn nghi ngờ, hơn nữa, nếu nhi thần đứng lên, lúc này muốn đoạt lại ngôi vị thế tử cũng rất khó, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm được chứng cứ chứng minh việc này, đến lúc đó, lời nói của hoàng thượng hôm nay trước mặt văn võ bá quan trong triều không muốn thực hiện cũng phải thực hiện.” Lãnh Hoa Đình nói ra những dự định trong lòng.Hiện giờ hắn một điểm cũng không cần sốt ruột, từ lúc này hắn đã bắt đầu đối kháng với hoàng thượng, lúc này hoàng thượng chưa cảm giác có nguy cơ gì, cho nên, vẫn còn đang suy nghĩ tìm cách chèn ép hắn, nếu sau này đợi đến lúc Tây Lương khai chiến, hoàng thượng nhất định sẽ cầu cứu bọn họ, đến lúc đó, mới là thời điểm chân chính cùng hoàng thường đàm đạo một chút.Việc cấp bách lúc này, trước tiên là phải đem ân oán giữa hắn và Lãnh Hoa Đường giải quyết toàn bộ.Lại nói đến Lãnh Hoa Đường, rõ ràng thiếu chút nữa đã có được chức quan thương hành, không nghĩ rằng, tiểu Đình lại dốc sức ngăn cản con đường thăng quan tiến chức của hắn, đã vậy hoàng thượng lại còn thoả hiệp với tiểu Đình, nguyên nhân cũng là vì chuyện trụ sở mà thôi, nếu như hắn có khả năng quản lý trụ sở, nhất định hoàng thượng sẽ có vài phần kính trọng với hắn.Bất quá, sau đó tiểu Đình đã nói cái gì mà. . . . . . Không phải là con trai ruột gì chứ, hắn muốn nói chính mình sao? Làm sao hắn lại không phải là con trai của vương gia chứ? Hay là hắn muốn vu khống hãm hại mình? Nhìn thái độ vương gia đối xử với mình, quả thật giống như hai người không có quan hệ máu mủ huyết thống, chẳng lẽ. . . . . . Không, không có khả năng này, vương gia chẳng qua chỉ đối xử bất công với hắn mà thôi.Nhưng mà, hắn hiện giờ cũng rất lo sợ, trong lòng cũng bắt đầu xuất hiện sự nghi ngờ, không có cách nào buông xuống được, sau khi quay trở về vương phủ, hắn lập tức đi đến hậu viện, Lưu di nương bị nhốt vào phòng giặt giũ, vì có chuyện phải đi gấp, nên chưa có đi qua xem bà.Lưu di nương sau khi bị tước bỏ cẩm y, phải mặc y phục vải thô, đang bị các ma ma quản sử ép buộc giặt quần áo, từ nhỏ đến lớn bà ta đều ăn ngon mặc đẹp, làm sao có thể làm được công việc nặng nề như vậy? Chưa giặt được mấy bộ y phục, thì hai bàn tay mềm mại đã bắt đầu nứt da, nước lạnh thấu xương làm cho bà ta quên đi cái đau đớn, ngược lại trong lòng của bà ngày càng lo lắng, giống như một ngọn lửa nhỏ đang chậm chạp thiêu đốt, bà chịu đựng sắp hít thở không thông rồi.Lãnh Hoa Đường cũng không dễ dàng mà tìm được Lưu di nương, thấy hai ma ma đang lớn tiếng khiển trách Lưu di nương, không khỏi giận dữ, đi qua giáng vào mặt mỗi người một cái tát, mắng: “Nô tài lớn mật, ngay cả mẹ ruột của thế tử mà cũng dám vô lễ sao?”Hai vị ma ma kia bị đánh đến nỗi đầu óc choáng váng, sau khi ổn định mới nhìn thấy thế tử, sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, lập tức chạy đi báo tin cho Cẩm Nương.Lưu di nương nhìn thấy con trai của mình rốt cuộc đã trở về, vừa vui vừa buồn, dừng lại trước khuôn mặt anh tuấn kia, nước mắt nhịn không được liền rơi xuống dưới, bàn tay run rẩy vươn ra, một lát sau chạm lên mặt của Lãnh Hoa Đường.Trong lòng của Lãnh Hoa Đường đau xót, đem Lưu di nương ôm vào trong lòng, giọng nói nghẹn ngào: “Nương, bọn họ thật sự dám làm vậy với người như vậy sao?”Lưu di nương chỉ khóc, cái gì cũng nói không nên lời, bây giờ trong lòng bà có thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết phải nói như thế nào, nếu như nói, bà lại không dám nói ra.“Nương, ta mang người trở về, trở về viện của ta đi, ta xem người nào có thể đến viện của ta náo loạn, hiện tại tốt xấu gì con vẫn là thế tử, lại là quan tứ phẩm, chẳng lẽ ngay cả khả năng bảo vệ mẫu thân của mình cũng không có sao?” Lãnh Hoa Đường cũng là tức giận sự việc lúc nãy ở trong triều, lúc này càng vô cùng căm phẫn, tốt nhất phải tìm một nơi phát tiết hết những uỷ khuất của hắn mới được.Hắn dìu Lưu di nương quay trở về, Lưu di nương cũng hiểu người trong phòng giặt giũ quá nhiều, không phải là nơi để nói chuyện, cũng không có phản đối, đi theo Lãnh Hoa Đường trở về viện của thế tử.Thượng Quan Mai đang ngồi ở trong phòng đọc sách, nhìn thấy Lãnh Hoa Đường đang nổi giận mà dìu Lưu di nương đi vào, ánh mắt của nàng trở nên âm u, sáng sớm, chuyện Cẩm Nương với vương phi tới tìm Lưu di nương nàng cũng biết, tuy nàng cũng hiểu được Cẩm Nương đối xử với Lưu di nương rất quá đáng, nhưng mà sau khi nghe hạ nhân bẩm báo lại thì, giống như di nương đã từng làm những chuyện có lỗi với vương phi, Cẩm Nương chẳng qua chỉ muốn trút giận cho vương phi mà thôi.Tính cách của Lưu di nương, bây giờ Thượng Quan Mai đã hiểu rõ, loại chuyện này, nàng cũng không có cách nào quản, cho dù muốn quản cũng không được, người đứng đầu là vương phi, vương phi lại nguyện ý để cho Cẩm Nương quyết định, thì nàng có biện pháp gì đây.“Nương tử, nàng cũng là thế tử phi, làm sao mắt nhắm mắt mở để người khác khi dễ nương như vậy, chuyện này nàng không hỏi lý do sao?” Lãnh Hoa Đường quả nhiên hét to lên về phía Thượng Quan Mai.Lưu di nương vừa nghe, vội vàng che miệng của Lãnh Hoa Đường nói: “Đường nhi, chuyện này không thể trách Mai nhi, nàng. . . . . . Đã giúp nương, chuyện này là do Tôn Cẩm Nương quá mức càn quấy mà thôi, Mai nhi cũng là không có biện pháp.”Lãnh Hoa Đường nghe xong vẻ mặt cũng dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Thượng Quan Mai, dìu Lưu di nương đi vào phòng.Thượng Quan Mai yên lặng đứng dậy, bất đắc dĩ thở dài một hơi, ra lệnh cho người đi nấu nước nóng chải đầu cho Lưu di nương, cũng ột vài hạ nhân đi hầm thuốc bổ cho Lưu di nương, chính mình cầm một quần áo mềm mại đi vào buồng trong.Lãnh Hoa Đường nhìn Lưu di nương đang lau nước mắt, lại thấy Thượng Quan Mai đi vào, sắc mặt vẫn không tốt lên mấy, Thượng Quan Mai yên lặng cầm quần áo đặt xuống, nói với Lưu di nương: “Di nương, người tranh đoạt cả đời, nên chấp nhận sự thật đi, cần gì phải vậy, nếu có thể thắng, người đã sớm chiến thắng rồi, đến lúc này, người vẫn nên an phận là tốt nhất.”Lãnh Hoa Đường nghe thấy vô cùng tức giận, bỗng nhiên đứng lên, căm tức nhìn Thượng Quan Mai: “Thái độ nói chuyện với mẹ chồng của nàng là như vậy sao? Nàng đi ra ngoài cho ta.”Thượng Quan Mai nhẫn nhịn trong lòng chua xót, yên lặng đi ra ngoài.Lưu di nương vội vàng kéo tay của Lãnh Hoa Đường nói: “Đường nhi, con hiện giờ cũng không thể đắc tội với Mai nhi được, nhị thúc của con hiện giờ cũng không có ở đây, đã có rất ít người có thể giúp đỡ cho con rồi, thân phận của Mai nhi cao quý như vậy, lại có thái tử phi che chở, con nếu tiếp tục chọc giận nàng, tương lai cũng không còn ai có thể giúp đỡ cho con được.”Lãnh Hoa Đường nhẫn nhịn lại lửa giận trong lòng ngồi xuống, Lưu di nương nhìn thấy các hạ nhân còn đang hầu hạ, nhân tiện nói: “Các ngươi đều đi ra ngoài, ta có lời muốn nói cùng thế tử.”Hạ nhân cũng thối lui ra ngoài, Lưu di nương đứng dậy đến trước cửa sổ, Lãnh Hoa Đường vốn cũng có lời nói muốn hỏi Lưu di nương, nhìn thấy bà thận trọng như vậy, cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng không đúng, đột nhiên hắn không muốn nghe, sợ nghe thấy những lời hắn không muốn nghe nhất, lập tức muốn đứng dậy đi ra ngoài.Lưu di nương lập tức bắt lấy cánh tay của hắn: “Đường nhi, nương xin lỗi con, tình hình hiện tại của con rất là nguy hiểm, tốt nhất là nên nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện này.”“Nguy hiểm? Nương, người nói rõ ràng một chút, chuyện gì đã xảy ra?” Lãnh Hoa Đường nghe thấy cũng hoảng sợ, đành phải ngồi xuống.“Tiện nhân Vương ma ma kia, bà ta đã đem tất cả bí mật nói hết cho vương phi và Cẩm Nương rồi, chỉ sợ sau khi phụ vương của con biết, thật sự sẽ giết chết hai mẹ con chúng ta.” Lưu di nương lắp bắp, nhưng lại không thể không mở miệng, tuy chuyện này bà quả thật rất xấu hổ, nhưng hôm nay trước mắt cũng đã đi đến đường cùng rồi, nếu như không nói rõ ràng mọi chuyện sẽ càng nguy hiểm hơn.“Bí mật gì, đáng để người lo lắng vậy? Phụ vương còn vì chuyện đó mà sẽ giết chúng ta sao?” Lúc này trong lòng của Lãnh Hoa Đường cũng đã treo đến giữa khoảng không, hoảng sợ nhìn Lưu di nương, hắn rất sợ hãi, lại chờ mong, chỉ cần không phải vấn đề về thân phận là tốt, chỉ cần không nói, hắn không phải là con của vương gia là tốt rồi.“Đường nhi, con. . . . . . con không phải con trai ruột của vương gia, con là. . . . . .” Lưu di nương hít sâu một hơi, mặc dù cảm thấy chuyện này rất tàn nhẫn, nhưng bà vẫn quyết phải nói ra, con trai đã trưởng thành, có một số việc không thể không nói rõ ràng với hắn, mọi chuyện cũng nên để cho hắn chuẩn bị tinh thần một chút thì tốt hơn.Bà còn chưa nói xong, Lãnh Hoa Đường lập tức đem bà đẩy mạnh xuống đất, quát: “Làm sao có thể, ta làm sao lại không phải là con trai của phụ vương chứ?”Lưu di nương sợ tới mức vội vàng bò lên, che lại cái miệng của hắn: “Con nói nhỏ một chút, đừng để cho người khác biết chuyện này.”Lúc này Lãnh Hoa Đường giống như một kẻ bị điên, một chưởng đẩy Lưu di nương ra, khóc lóc nói: “Ta là con của thiếp thì thôi, từ nhỏ, cũng bởi vì thân phận của bà thấp kém, lại không được phụ vương sủng, ở trong phủ ta đều phải cúi đầu trước kẻ khác, mọi lúc đều có người xem thường ta, hiện giờ. . . . . . bà. . . . . . bà lại nói cho ta biết, nói ta không phải con trai của phụ vương, bà. . . . . . bà làm mẫu thân của người ta như thế mà được sao, một người ta luôn gọi phụ thân hai mươi mấy năm, một phụ thân mà ta tôn kính hơn hai mươi năm, vậy mà bà lại nói với ta đó không phải là phụ thân của ta, bà nói đi chuyện này làm sao ta có thể chịu nổi chứ? Làm sao mà chịu nổi đây? Bà. . . . . . bà làm sao lại thấp hèn như vậy? Ta làm sao lại có một mẫu thân thấp hèn dâm đãng không biết xấu hổ như vậy?”Bị chính con trai mà bà chăm sóc thương yêu từ nhỏ mắng làm cho khuôn mặt của Lưu di nương lúc đỏ lúc trắng, nhưng bà chỉ có thể cam chịu, nhi tử mắng không sai, chính mình đã sinh ra hắn, lại không thể cho hắn một thân phận cao quý, còn. . . . . . Thân phận như vậy hắn làm sao còn mặt mũi nào gặp người khác, hắn sao có thể không khó chịu chứ.“Đường nhi, hiện giờ không phải là lúc nói cái này, về chuyện này, chỉ có một mình Vương ma ma biết, cũng không biết bà ta đã đưa cho Cẩm Nương chứng cớ gì chưa, chỉ cần bà ta chết, sẽ không có người làm chứng, con vẫn là trưởng tử của Giản Thân vương phủ, ai cũng không có quyền nói gì được con cả, Đường nhi, nương thực xin lỗi con, nhưng mà năm đó, nương cũng không có cách nào, mấy nam nhân, một người cũng không tốt, bọn hắn bức nương làm như vậy, là bọn hắn bức nương làm như vậy.” Lưu di nương cầm lấy ống tay áo của Lãnh Hoa Đường khóc lóc, nhớ lại chuyện lúc trước, bà ta vừa hận vừa sợ, hơn nữa càng bất lực cùng thống khổ.Đôi mắt của Lãnh Hoa Đường đã đỏ thẫm, lập tức bắt được hai vai của Lưu di nương, lắc mạnh bà ta, rống lớn nói: “Vậy bà nói đi, phụ thân của ta là ai? Là ai? Ta muốn giết hắn. . . . . .”Lưu di nương thiếu chút nữa bị hắn lay đến hôn mê bất tỉnh, một lúc sau, giọng run run nói: “Nương. . . . . . Nương hiện giờ cũng không biết, rốt cuộc là ai, năm đó, đã cùng nương xảy ra chuyện đó. . . . . . Trong chuyện này có liên quan đến hai nam nhân, bọn hắn. . . . . . Bọn hắn bắt buộc nương. . . . . . Lợi dụng nương, vì điều này mà đả kích đến Giản Thân Vương, nhị thúc của con. . . . . . là một trong hai người đó, nhưng hiện tại hắn đã trốn thoát, cho dù con có muốn giết chết hắn cũng không dễ.”“Vậy gian phu kia là ai? Bà nói mau, ta muốn giết hắn.” Lãnh Hoa Đường ở bên cạnh đã sớm suy sụp, hắn rất khó khăn để chấp nhận kết quả như vậy, những hành động của Lưu di nương làm cho hắn vô cùng xấu hổ tức giận, sau khi sinh hắn, thậm chí ngay cả phụ thân thân sinh của hắn cũng không biết là ai?Làm sao hắn có thể chịu đựng được sự việc này chứ, hắn vốn là thế tử của Giản Thân Vương, hiện giờ nghe thấy sự việc này giống như hắn đang từ trên trời rơi xuống đất, ngã xuống tan xương nát thịt.Hắn nghe thấy được âm thanh trái tim của bản thân đang vỡ ra từng mảnh, cảm giác toàn bộ sự việc chung quanh mình đều giả dối, trên môi xuất hiện một nụ cười lạnh, giương nanh múa vuốt, linh hồn của hắn hiện tại như đã rời khỏi xác, lại giống như muốn tươi sống bóp chết hắn, thật sự là sợ cái gì, nghĩ đến cái gì hơn nữa, lại là kết quả tồi tệ nhất.Hắn ôm lấy đầu, đột nhiên thét lớn lên, nắm chặt đầu tóc, dùng lực ra sức kéo đến dường như hắn đã không còn biết cái gì gọi là đau đớn thể xác, đau đớn này kéo tới, làm cho trong lòng của hắn đau đến tâm tê liệt phế, hắn thả tóc ra, hắn vẫn cảm thấy nỗi đau đớn này cũng không thể thay thế được, lập tức muốn đập đầu vào tường.Chuyện này đối với hắn quá khó khăn để tiếp nhận, quá xấu hổ và rất đáng giận, trước kia chuyện khó khăn đến cỡ nào hắn đều có thể dễ dàng tiếp nhận, ngay cả chuyện hắn là đứa con của thiếp đã dồn ép hắn suốt bao năm qua hắn cũng có thể chịu được, tìm đủ mọi cách để leo lên được ngôi vị thế tử này, hắn cho rằng từ nay về sau có thể nở mặt nở mày với người khác, sau này cũng không cần xem sắc mặt người khác mà sống qua ngày nữa, lúc này lại không nghĩ tới, vòng đi vòng lại, xuất thân thật sự của hắn còn thấp hèn hơn cả chuyện hắn là con của thiếp thất, điều này hắn làm sao có thể đứng ở trước mặt của tiểu Đình được nữa, trách không được, tiểu Đình hiện giờ cũng chẳng xem hắn ra gì, vẫn chán ghét hắn, hắn. . . . . . Hiện tại nếu để tiểu Đình biết mình không phải ca ca ruột của hắn, chỉ sợ sẽ càng khinh thường mình mà thôi, nhất thời, trong lòng của hắn đã bị tâm ma của chính mình xiềng xích lại, đột nhiên hắn muốn huỷ diệt mọi chuyện trước mắt. . . . . .Lưu di nương thống khổ nhìn con trai của mình, bà biết khi đem mọi chuyện nói rõ sẽ làm cho Lãnh Hoa Đường nhất định thống khổ, cho nên, bí mật này bà đã một mực giấu diếm hơn hai mươi năm trời, bà chỉ muốn để cho hắn có thể tận hưởng những khoảng thời gian tươi đẹp của cuộc đời, hiện giờ cũng là bị buộc bất đắc dĩ, mới không thể không nói rõ sự việc này cho hắn, nhìn thấy bộ dạng gần như điên cuồng của hắn, lòng của bà giống như có một con dao đang đâm vào vô cùng đau đớn.Bà rất muốn ôm lấy con trai của mình, nói với hắn rằng, mặc kệ người khác đối hắn như thế nào, thì trong lòng bà hắn vẫn là đứa con trân bảo nhất, là con trai bà yêu thương nhất, chậm rãi đến gần, khẽ chạm vào người của hắn. . . . . .Lãnh Hoa Đường bị Lưu di nương khẽ đụng vào người, cảm giác của hắn giống như bị điện giật, nhảy dựng lên, lập tức phun nước bọt vào người bà ta, tiện tay đánh một chưởng lên người của Lưu di nương, thân thể của Lưu di nương giống như một tấm vải cũ kĩ rơi xuống, đụng vào tường đối diện, ngã nhào xuống đất, trong miệng máu lập tức trào ra, người còn chưa tỉnh táo, lại nghe thấy Lãnh Hoa Đình mắng: “Tiện nhân, ngươi thật là tiện nhân, vậy mà còn muốn kéo theo ta cùng xuống với ngươi sao, ta muốn giết ngươi, ngươi chết đi, sẽ không có người khác biết ta không phải là con trai của phụ vương, chỉ có ngươi chết, thì xuất thân của ta mới có thể trong sạch được. . . . . .”“Đường nhi, ta là nương của con. . . . . .” Nhìn thấy bộ dạng như ma quỷ của con trai mình lúc này, trong lòng của Lưu di nương mất hết can đảm, nhưng mà chuyện bà lo lắng chính là Vương ma ma, muốn bảo vệ Lãnh Hoa Đường, trước hết phải thuyết phục hắn xử lý Vương ma ma.“Ta không có một mẫu thân thấp hèn như vậy, tiện nhân, nếu ngươi nói thêm một tiếng mẫu thân với ta, ta lập tức đánh chết ngươi.” Lãnh Hoa Đường lại một cước đá vào trên lưng của Lưu di nương, Lưu di nương đau đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, thân thể co lại, nhưng bà ta vẫn trông mong mà nhìn con trai của mình.“Đường nhi, nhị thúc của con cùng Dụ Thân Vương hai người đó đều cho rằng bọn họ là phụ thân của con, con…con về sau có thể tìm bọn họ để hỗ trợ cho bản thân, bọn hắn cũng là người có bản lĩnh, tuy bọn họ suốt đời lợi dụng nương, nhưng nương. . . . . . chỉ không muốn cô độc mà sống qua ngày mà thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui