Vương Gia nhìn Ngọc Nương bị hành hạ như thế, nay còn thay Lãnh Hoa Đường cầu tình, ngược lại xem trọng nàng liếc nhìn nàng một cái, nhưng mà, vừa rồi nhị lão gia cực lực che chở Lãnh Hoa Đường, điều này làm cho Vương Gia rất là tức giận, nhi tử là của mình, muốn phạt như thế nào thì liền phạt như thế đó, Đường nhi hôm nay càng ngày càng không ra gì, chưa biết chừng là do lão Nhị ngày thường dạy hắn, sợ là hắn ta ước gì con của mình mỗi người đều xảy ra vấn đề, tước vị liền sẽ trao vào tay con hắn, hừ, Đường nhi nếu không phạt nặng, tính tình sẽ không thay đổi tốt hơn, tương lai nhất định sẽ giống như lão Tam.
“Đường nhi, ngươi xem Ngọc Nương như thế này còn thay ngươi cầu tình, ngươi từ nay về sau không thể thương tổn nàng nữa.”
Lãnh Hoa Đường nghe Vương Gia ngữ khí buông lỏng, vội vàng thành thật đáp: “Phụ Vương yên tâm, nhi tử từ nay về sau sẽ không uống rượu, cũng không dám phạm sai lầm lớn như thế nữa, Ngọc Nương… Là nữ tử tốt, nhi tử nhất định sẽ đối đãi tốt với nàng.”
Ngẩng đầu lên, muốn đỡ Ngọc Nương đứng dậy, nhưng lại nghe thấy Vương Gia nói tiếp: “Từ nay về sau sửa khẳng định phải sửa, nhưng lúc này đây, cũng không thể nhẹ nhàng tha thứ, ngươi gần nhất luôn lần nữa phạm sai lầm, khiến cho phụ vương rất đau lòng cùng thất vọng cho nên, người tới, đem thế tử đưa vào trong phòng tối cấm túc, ngày tết đến, cũng không cho phép tiến vào từ đường.”
Lãnh Hoa Đường đang giả bộ săn sóc đi đỡ Ngọc Nương, bị lời này của Vương Gia chấn đắc như gặp phải công án, nhẹ buông tay, Ngọc Nương nguyên bản hai chân đã không còn sức, dựa vào Lãnh Hoa Đường mới đứng lên được một nửa, lúc này lại mất đi lực đỡ, người liền ngã quỵ xuống, quần áo nàng che lấp da thịt bên dưới không một chỗ lành lặn, nay lại ngã một cái, đau đến kêu thảm một tiếng, thanh âm cực kỳ thê thảm, mà ngay cả lão phu nhân đang đứng một bên nhìn xem nghe xong cũng hiểu được ẩn tình bên trong, nguyên vốn định vì Lãnh Hoa Đường cầu tình hai câu, lúc này nhìn thấy vậy bà ta như thế nào cũng không thể mở được miệng, chỉ phải quay đầu một bên.
Lúc này, hai gã thị vệ tiến đến, túm lấy Lãnh Hoa Đường kéo ra bên ngoài, Thượng Quan Mai thấy vậy vội đi lên phía trước mấy bước, rất muốn cầu tình cho hắn, nhưng bên tai lại vang lên tiếng cười dữ tợn đêm qua, nàng một trận ác hàn, vô ý thức thu chân, không có tiếp tục truy tiếp.
Cẩm Nương nhìn thấy hình dạng Ngọc Nương vừa là đồng tình vừa là tức hận, đều là nàng ta tự tìm, không thể trách ai được, rõ ràng có thể đem Lãnh Hoa Đường trừng trị mạnh hơn, nàng lại thả hắn một con ngựa, cầu tình cho hắn, nguyên bản là người đáng thương hại, tất có chỗ đáng hận, nếu không phải nàng ta quá mức tùy hứng làm bậy, làm sao lại có kết quả như thế này, đây mới chỉ là bắt đầu, giống như nàng cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, từ nay về sau sẽ còn ăn nhiều trái đắng.
Nhị lão gia nhìn thấy Lãnh Hoa Đường vẫn không được phép vào ngày tết tiến vào từ đường, trong nội tâm càng thêm buồn bực, thầm hận Lãnh Hoa Đường không ra gì, lại trong lòng càng thêm lo lắng, gần nhất Đường nhi luôn xảy ra chuyện không may, trước kia hắn đã từng chơi qua, nhưng cũng không có vỡ lở ra, Vương Gia cùng vương phi đều không biết, Đường nhi gần đây cũng cẩn thận, nhưng mà mấy ngày nay nlại thường xuyên bị phát hiện… Xem ra, Tôn Cẩm Nương kia nên nghĩ biện pháp trừng trị mới là tốt nhất, nếu như để nàng ta tra thêm được sự tình gì nữa, e là sẽ có nhiều chuyện đều bị phanh phui.
Suy nghĩ đến đây, nhị lão gia sắc bén liếc về phía Cẩm Nương, Cẩm Nương đang vì chuyện tình của Ngọc Nương mà lo lắng, đột nhiên liền cảm giác sau lưng có một cỗ cảm giác mát lạnh, nàng không khỏi quay đầu nhìn lại, vừa vặn chạm tới ánh mắt của nhị lão gia giống như ác lang hung tàn, một người nho nhã như vậy, lại có ánh mắt giết người như vậy, trong nội tâm Cẩm Nương nổi lên cảnh giác, chỉ sợ nhị lão gia nhìn Lãnh Hoa Đường cùng Lưu di nương luân phiên bị hại, không biết lại nghĩ ra chuyện hại người gì nữa đây.
Vương Gia đem hạ nhân bên ngoài cùng bên trong phòng, những nha hoàn gã sai vặt có thể biết chuyện Lãnh Hoa Đường ngược thê, hạ hàn lệnh, nói thế tử gia mắc phải quái bệnh, không thể gặp người lạ, không đến đầu năm, không thể xuất phủ.
Thượng Quan Mai nghe vậy nhíu mi, mùng hai đầu năm chính là ngày lại mặt (quay về nhà gái), Vương Gia khi đó vẫn còn giam giữ Lãnh Hoa Đường, chẳng lẽ lại để một mình lại mặt sao? Hơn nữa, nghe khẩu khí này của Vương Gia, Lãnh Hoa Đường nếu như tái phạm chuyện gì, sợ là tước vị của hắn sẽ bị đoạt lại… Hắn mặc dù không tốt, nhưng dù sao cũng là trượng phu của mình, không có chức vị thế tử này, bản thân mình ở Giản Thân vương phủ này còn có ý nghĩa gì?
Có lẽ, phải đi một chuyến vào trong nội cung, có nhiều việc cần thương lượng với thái tử phi tỷ tỷ một chút, nàng cũng không muốn, bản thân mình đường đường là một quận chúa, đã gả cho con vợ kế rồi, ngay cả vị trí thái tử phi cũng bị chiếm mất, vậy quả thực là không còn mặt mũi nào ra gặp người.
Ngày thứ hai chính là hai mươi bốn, ngày tết càng ngày càng gần, trong phủ cũng bắt đầu bận rộn bố trí, các loại đồ đều được sớm chuẩn bị chọn mua, trước ngày tết thôn trang ở nông thôn vội vàng đem gạo thịt cá tốt nhất đưa vào trong phủ, còn phải chuẩn bị lễ cho lục thân, tiết trước tiết sau đều phải tặng, tất cả đều không thể bớt, bọn hạ nhân cũng bận rộn một năm, nên nhận lãnh thưởng, trước tểt còn phải chuẩn bị một đống quần áo mới cho bọn họ, trong phủ, vương phi loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, Cẩm Nương tất nhiên cũng không có nhàn rỗi, sáng sớm thay vương phi xử lý một ít việc vặt vãnh, vừa trở về tiểu viện của mình, thì chợt nghe tiểu nha đầu Phượng Hỉ báo lại, người trong phủ nhị phu nhân tới mời nhị thiếu phu nhân qua đó.
Cẩm Nương bất đắc dĩ vứt xuống mọi chuyện trong tay, dẫn theo Phượng Hỉ đi qua đông phủ, Phượng Hỉ là một trong bốn người mà Trương ma ma chọn lần trước, bộ dạng mười bốn mười lăm tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, tính tình hoạt bát, làm việc cực kỳ nhanh nhẹn, rất hiểu chuyện làm việc, Cẩm Nương liền muốn đem nàng cùng Thanh Ngọc hai người thăng lên làm nhị đẳng nha hoàn, nhưng mà, Cẩm Nương trong tâm yêu thích Phượng Hỉ hơn một chút, nha đầu kia nhìn xem là một người có cá tính thuần lương, không trèo cao, cũng không khi dễ người nhỏ hơn, rất vừa với tâm ý của Cẩm Nương, cũng càng thêm tín nhiệm Trương ma ma.
Phượng Hỉ thấy Cẩm Nương chịu mang nàng đi ra ngoài, cũng rất vui vẻ, trên đường đi cười hì hì : “Nhị thiếu phu nhân, Tứ Nhi tỷ tỷ cùng Lãnh thị vệ là một đôi sao, nô tỳ cảm thấy hai người bọn họ không đúng.”
Cẩm Nương nghe xong cả cười, liếc mắt nhìn nàng nói: “Không phải là ngươi cũng yêu mến Lãnh thị vệ chứ, nhìn ngươi vừa nhắc đến tên của hắn hai mắt liền tỏa sáng.”
Phượng Hỉ nghe vậy mặt đỏ rần, hờn dỗi thấp đầu nói: “Trách không được Tứ Nhi tỷ tỷ nói, nhị thiếu phu nhân thích nhất là chọc ghẹo người khác, quả nhiên là như vậy, lời này nếu để cho Tứ Nhi tỷ tỷ nghe được, sẽ đem khoét mắt của nô tỳ, nô tỳ sẽ rất sợ hãi.”
Cẩm Nương nghe xong không khỏi khanh khách nở nụ cười, lại trêu chọc nàng nói: “Ngươi so với Tứ Nhi đáng yêu hơn nhiều, nếu thật yêu mến Lãnh thị vệ, không bằng ta sẽ nói với Tứ nhi đi? Cho ngươi cũng cùng nhau đi hầu hạ Lãnh thị vệ nhé.”
Phượng Hỉ nhìn nhị thiếu phu nhân càng nói càng không biết dừng, vội vàng lớn tiếng nói: “A nha, nhị thiếu phu nhân tốt của ta, cầu ngài tha cho nô tỳ đi, từ nay nô tỳ về sau cũng không dám thăm dò việc này nữa, nô tỳ cho dù có một trăm cái lá gan cũng không dám đoạt người trong lòng của Tứ Nhi tỷ tỷ a.”
Cẩm Nương lúc này mới không trêu chọc nàng nữa, nàng kỳ thật cũng sợ trong nhóm nô tỳ này nảy sinh mâu thuẫn, nguyên bản đều là trung tâm làm việc, nếu có người sinh lòng ghen ghét, khó tránh khỏi vì chút ích lợi liền sinh biến, trong phủ này quá mức phức tạp, chỉ cần không cẩn thận một chút, liền sẽ có người thừa dịp có chuyện nhảy vào, trong nội viện của mình lấy ra một chút ít tin tức.
Gần đây Trương ma ma chú ý tới Kim nhi từ trong Đông phủ phái tới, nha đầu kia luôn nghĩ biện pháp chạy vào phòng lớn, thình lình sẽ ở trước mặt Lãnh Hoa Đình qua lại một chút, cũng do nàng ngày thường đáng yêu, thần sắc lại cực kỳ đơn thuần, lại khi còn bé quen biết với Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình đối với nữ tử khác rất phản cảm, nhưng với nàng cũng không có phản cảm, gặp mặt, còn tìm cách trêu nàng mấy câu, đơn thuần lấy làm trò cười làm thú vui, Cẩm Nương thấy cũng không nói cái gì, chỉ là để Trương ma ma chú ý nàng ta, sợ nàng ta lại làm việc mờ ám gì.
Đến trong phòng nhị phu nhân, quả nhiên là Vân Nương dẫn theo Lãnh Uyển đến đây, Lãnh Hoa Hiên cũng không ở đây, Cẩm Nương đi vào hành lễ với nhị phu nhân, lại làm lễ gặp mặt cùng Lãnh Uyển, hàn huyên vài câu, Vân Nương đã nói: “Hôm nay nhân dịp ngày tết đến thăm nhị phu nhân, trước đó vài ngày, tam lão gia cho cháu dâu phần tiền lãi ở cửa hàng thành đông, cháu dâu không biết phần này là nhà mẹ đẻ của nhị phu nhân, sau khi biết, muốn đẩy ra, cũng đẩy không được, đành phải vội tới nhận lỗi với nhị phu nhân.”
Cẩm Nương nghe thấy lời này của nàng ta đã muốn cười, nghe đã không thành ý, còn muốn đẩy đẩy không xong, nàng ta chỉ sợ là chê ít đi.
Nhị phu nhân tất nhiên là không đem lời của Vân Nương để ở trong lòng, nàng chỉ quan tâm Lãnh Uyển, kỳ thật Lãnh Uyển cũng đã tới mấy lần, nhưng tiểu Hiên lại bởi vì chuyện của Tố Cầm luôn tránh nàng, điều này làm cho Lãnh Uyển rất thất vọng đồng thời lại rất đau lòng, thiếu chút nữa khiến cho Trữ Vương Gia lui cửa hôn nhân này, khiến cho nhị lão gia cùng nhị phu nhân hai người gấp muốn chết, hôm kia khuyên can mãi, mới khiến cho Hiên nhi mang theo ngũ lễ, đi Trữ Vương phủ một chuyến, Lãnh Uyển lúc này mới chịu cùng chị dâu nàng tới đây.
Nhị phu nhân thấy tất nhiên là cực kỳ vui mừng, để bọn nha đầu xếp đặt thật nhiều trái cây đúng mùa, lại pha nước trà tốt nhất, có ý muốn lưu Lãnh Uyển ở lại trong phủ dùng cơm, chỉ nói tiểu Hiên sau khi học xong sẽ trở về.
Vân Nương thấy nói chuyện phiếm cũng không sai biệt lắm, liền đi vào chính đề: “Nhị phu nhân, Uyển nhi là cô nương gia, có mấy lời nàng cũng không tiện mở miệng, ta đây là chị dâu của nàng, nhìn thấy trong nội tâm nàng có kết, cũng không thể không giúp, một lát nữa nếu cháu dâu có lời nào không phân biệt nặng nhẹ, kính xin nhị phu nhân đừng trách cứ.”
Nhị phu nhân mỉm cười, mắt nhìn Lãnh Uyển, thấy nàng nghe xong lời của Vân Nương, ngượng ngùng thấp đầu, nhưng lại một bộ dáng mời Vân Nương tiếp tục nói, trong nội tâm liền có chút ít sáng tỏ, “Cháu dâu nếu có lời gì muốn nói, cháu chính là chị dâu của Uyển nhi, người ta nói huynh trưởng như cha, trưởng tẩu như mẹ, nàng có lời khó mở miệng, đều sẽ do cháu nói, đó cũng là thích hợp nhất có gì cháu cứ mở miệng, hơn nữa giao tình đã đến lúc này, hai nhà có chuyện gì đều có thể nói ra là tốt nhất.”
Vân Nương nghe xong nhân tiện nói: “Nhị phu nhân ngài cũng biết, trong nội tâm Uyển nhi rất không thoải mái, tất nhiên là chuyện nha đầu bên cạnh tam thiếu gia, hiện giờ nha đầu kia cũng đã mang thai hơn nhiều tháng.”
Nhị phu nhân sớm đoán được nàng sẽ nói chuyện này, vội vàng cắt lời nói: “Uyển nhi yên tâm, nha đầu kia ta tuyệt đối không cho phép nó tiến vào phòng Hiên nhi, hiện nay chỉ là… Đứa bé kia…”
“Nhị phu nhân ngài hiểu lầm, Uyển nhi cũng không phải là người không thể dung được người, nhưng mà, nàng còn không có vào phủ, nữ tử khác đã có hài tử, điều này thật sự là không thể nào nói nổi, cho nên, không bằng để đứa bé kia sau khi sinh ra, mặc kệ là nam hay là nữ, đều sẽ do chính Uyển nhi nuôi nấng, cho nha đầu kia một khoản tiền, để cho nàng ta cách xa khỏi phủ, như vậy đứ bé kia sẽ chỉ là con của Uyển nhi, cũng không tổn hại thanh danh tam thiếu gia, ngài thấy thế nào?” Vân Nương nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói ra điều kiện lúc trước bàn bạc cùng Lãnh Uyển.
Nhị phu nhân nghe xong, mừng rỡ, cao hứng nhìn Lãnh Uyển nói: “Uyển nhi quả nhiên là người hiền lành lại rất hiểu chuyện, ta chỉ là sợ ủy khuất Uyển nhi, cho nên một mực không có ý tứ mở miệng chuyện này, con cũng đã nguyện ý, ta đây càng không phản đối, tất nhiên là cũng mong chuyện này, đứa bé kia, dù sao cũng là cốt nhục của Hiên nhi, thật không muốn lưu lạc bên ngoài, thật đúng là tổn hại thanh danh của Giản Thân Vương phủ, với Uyển nhi cũng không tốt, không biết, còn tưởng rằng là Uyển nhi bức đi con vợ kế.”
Lãnh Uyển nghe xong lời này, trên mặt liền dẫn một tia giễu cợt, nhưng vẫn là cúi đầu xuống, thẹn thùng cũng không nói chuyện.
Vân Nương liền nói: “Kỳ thật, thật muốn đem nha đầu kia đuổi đến nơi không thể nào đặt chân tới, Uyển nhi cũng sợ làm tam thiếu gia lạnh tâm, nghe nói nha đầu kia còn có một gia đình lớn toàn bộ đều ở trong phủ, từ nay về sau ngẩng đầu, cúi đầu đều gặp mặt, nhìn cũng không tốt, nếu chỉ xử trí nha đầu kia, lại giữ lại một đại gia đình của nàng hầu hạ trong phủ, Uyển nhi cũng sợ hãi, ai cũng không dám cam đoan, bọn họ có thể do đó hận Uyển nhi hay không, có thể làm chuyện mờ ám gì hay không.”
Nhị phu nhân cảm thấy lời này có lý, liền cười cười nói: “Ta vốn là muốn đem cái gia đình này bán đi, nhưng mà bởi vì đứa nhỏ còn chưa có sinh ra, liền thả một chút, nếu Uyển nhi lo lắng chuyện này, một lát nữa kêu nha hoàn bà tử tới, cực kỳ đơn giản.” Lãnh Uyển ưu nhã ăn miếng điểm tâm, bưng trà, uống một ngụm nhỏ, lúc này mới nâng mắt lên, mắt mang ý xấu hổ nói với nhị phu nhân: “Cái này cũng không sao, làm quá mức , Uyển nhi cũng sợ Hiên ca ca mất hứng, Giản Thân Vương phủ rất lớn, không bằng đem toàn bộ gia đình bọn họ đến tây phủ, hoặc là tới vương phủ, không chặn con đường sống của bọn họ, vẫn nên để cho bọn họ một chén cơm ăn, nghĩ đến, Hiên ca ca cũng sẽ đồng ý.”
Nhị phu nhân nghe xong liền nhìn về phía Cẩm Nương, Cẩm Nương đang cầm một khối hoa quế cao ăn rất say sưa, thấy nhị phu nhân nhìn qua, nhân tiện nói: “Tố Cầm ta cũng không dám thu, nếu thu tam đệ chắc sẽ mắng ta, về phần gia đình của nàng ta, có thể đem tới vương phủ, vừa vặn bên mẫu phi cũng đang thiếu người, Tố Cầm… Nhị thẩm tử ngài vẫn là cho nàng một chỗ để sống đi, ta thật sự không thu được nàng.”
Nhị phu nhân nghe vậy cũng lập tức đánh liều, liền cười cười nói: “Ngươi đã chịu thu một nhà của bọn họ, cần gì phải loại bỏ nàng ta, để cho bọn họ thân nhân chia lìa cũng không tốt, nếu ngươi không chịu, sáng mai ta sẽ tự đi nói với vương tẩu, để cho nàng ở trong nội viện của ngươi làm nha hoàn nội viện. Vương phi nếu như không chịu thu, ta sẽ đem nàng bán đi, ngược lại cũng giảm bớt nhiều phiền toái.”
Cẩm Nương nghe vậy liền lạnh lùng cười rộ lên: “Ách, vậy cũng chỉ có thể làm theo nhị thẩm tử, đây là việc trong nội viện của ngài, cháu dâu làm chủ không được.”
Nhị phu nhân nghe xong nhíu mày, liền nhìn về phía Lãnh Uyển, Lãnh Uyển quả nhiên rõ ràng ý của nàng, đứng lên, thi lễ với Cẩm Nương một cái nói: “Nhị tẩu , Hiên ca ca đối với Tố Cầm vẫn còn có chút phân tình, lần này nếu bán nàng, trong nội tâm Hiên ca ca tất nhiên sẽ băn khoăn, đành mời nhị tẩu thành toàn, trước chứa chấp nàng, qua trận, nhị tẩu sẽ tìm một cái cớ, bán nàng là được, phần nhân tình này của nhị tẩu, Uyển nhi tất nhiên là sẽ nhớ rõ.”
Lời cũng đều đã nói đến nước này, Cẩm Nương thật là không có cớ từ chối, liền bất đắc dĩ đáp ứng, trong nội tâm cũng nghĩ, mình cũng xem như cứu một nhà Tố Cầm cùng Yên nhi, các nàng hẳn sẽ đối với mình trung tâm, nhưng mà, sau này đi qua phủ, cũng không thể đem vị trí trọng yếu cho các nàng, như vậy sợ một nhà các nàng lại sẽ có dị tâm.
Việc này coi như nói thỏa đáng, Vân Nương chắc sẽ không tìm Cẩm Nương mượn bạc, tam lão gia coi như giữ chữ tín, thấy ngày tết sắp tới, liền đem tiền lãi sớm chia ra, Vân Nương vẫn còn được hai trăm lượng tiền lãi, mừng đến sáng sớm liền báo cho Cẩm Nương biết, nói là mùng hai giờ tý sẽ về lại mặt, nhất định sẽ đem một phần cảm tạ Ngọc Nương.
Cẩm Nương cũng không để ý cái này, Vân Nương cùng Uyển nhi lưu lại trong đông trong phủ dùng cơm nhi, Cẩm Nương nói có việc từ chối khéo, liền dẫn một nhà của Yên nhi trở về Vương phủ.
Vương phi thấy nàng mang đến người, sau nửa ngày run sợ, Cẩm Nương đành phải kiên trì đem tiền căn hậu quả nói tất cả một lần, vương phi nghe xong cũng không tiện phản đối nên nói với Cẩm Nương: “Vừa vặn tỷ tỷ ngươi cũng thiếu vài người, đem vài người đến chỗ nàng hầu hạ đi.”
Cẩm Nương nghe xong thì hai mắt sáng lên, vương phi lúc này có thể tính là lần đầu tiên nhạy bén, mặc kệ một nhà Yên nhi có thể trung tâm với mình hay không, nhưng phần ân tình cứu bọn họ kia, hiện giờ đem vài người tới trong nội viện của Ngọc Nương, có chút tin tức mình cũng dễ dàng tìm hiểu một chút, hơn nữa, Ngọc Nương hiện giờ vừa mới tiến phủ, chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng chỉ có thể tin tưởng mình, chính mình đưa người qua, nàng tất nhiên chắc là sẽ không hoài nghi, ừ, vừa nghĩ như thế, Cẩm Nương liền đem cha mẹ Yên nhi đưa tới trong nội viện của Ngọc Nương, còn mình lưu lại Yên nhi, đưa nàng về nội viện.
Yên nhi đối với việc này rất cảm kích, không nghĩ tới nhị thiếu phu nhân thật nghĩ ra biện pháp cứu ra một nhà của nàng, tiến vào nội viện, nàng liền quỳ xuống trước mặt Cẩm Nương, dập đầu lạy tạ, ” Sau này nô tỳ sẽ là người của nhị thiếu phu nhân, nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ nhị thiếu phu nhân, nếu có nửa điểm dị tâm, sẽ khiến cho nô tỳ đời đời kiếp kiếp trọn đời làm nô tỳ.” Lời thề này coi như cũng đủ ác độc, nô tỳ cũng là người, các nàng cũng không muốn vĩnh viễn làm nô tỳ, ai nguyện ý kiếp sau còn là tiện nô hầu hạ người khác.
Cẩm Nương nghe xong vội vàng đỡ nàng dậy nói: “Ngươi là một nha đầu làm việc tốt, chỉ cần không sinh dị tâm, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, nhưng mà tỷ tỷ của ngươi, ngươi cũng nên khuyên bảo chút ít đi, để cho nàng thân cận cùng Uyển chủ tử một chút, chưa chừng, Uyển chủ tử mềm lòng, lưu lại nàng .”
Yên nhi nghe vậy cũng thật khó khăn, tâm tư tỷ tỷ nàng hiện giờ cũng càng khó đoán, nhưng lời này của nhị thiếu phu nhân cũng là vì tốt cho tỷ tỷ, nàng rất nhanh liền gật đầu đáp ứng .
Cẩm Nương liền đem Yên nhi an bài trong nội viện, vẫn là làm công việc vẩy nước quét nhà, giống như trong nội viện của nhị phu nhân, không có thăng lên cũng không có hạ thấp xuống, Yên nhi rất vui vẻ làm việc.
Trương ma ma ở một bên nhìn xem nhân tiện nói: “Nhị thiếu phu nhân có thể yên tâm chứa chấp người này, trong nội tâm nàng có cảm kích, sẽ không làm việc bất lợi với nhị thiếu phu nhân, nhưng mà… Ngài nói tỷ tỷ của nàng ta… Vẫn là nên đề phòng tốt.”
Cẩm Nương nghe xong liền cười nói: “Ừ, còn phải làm phiền ma ma nhìn nhiều một chút , ta thì muốn thử thách nàng, muốn nhân cơ hội này tìm người như ý đặt bên người, cũng thật không dễ dàng nha.”
Trương ma ma nghe xong cũng cười: “Nô tỳ sẽ tìm cho ngài mấy người, kỳ thật cũng không tệ, nhưng mà… Chỉ sợ có một số người tâm cơ quá sâu, đoán không ra, ngài cẩn thận chút ít cũng đúng, hôm kia Tú cô đại tỷ cùng nô tỳ đi tới trong nhà Thanh Ngọc, nô tỳ làm mai mối ẹ của Thanh Ngọc, ngược lại lúc ấy mẹ của Thanh Ngọc liền đáp ứng, nhưng mà nha đầu Thanh Ngọc kia còn không có chịu, nếu không, nhị thiếu phu nhân khuyên thêm một chút nữa? Giải quyết tâm sự này của Tú cô cũng tốt.”
Cẩm Nương nghe xong liền trầm ngâm, thật lâu mới đáp lời với Trương ma ma: “Nàng nếu không chịu, chúng ta cũng không bức nàng, trong nội viện này nha đầu tốt cũng không hiếm, ngày nào đó ta tìm cho Hỉ Quý một người là được, nói với Tú cô đừng vì chuyện này mà quá lo lắng .”
Vừa vào nhà, liền nhìn thấy Lãnh Hoa Đình đang nhéo mũi của Kim nhi, trong miệng còn mắng: “Tiểu nha đầu thích khóc, ngươi xem ngươi, ăn điểm tâm đều rơi đầy đất, bẩn muốn chết, đã thành đại cô nương , cũng không biết sạch sẽ, coi chừng không gả đi được.”
Kim nhi nhíu cái mũi, mắt to trừng mắt nhỏ hừ hừ trong miệng cầu xin tha thứ nói: “Buông tha cái mũi của nô tỳ, nó đã thấp, thiếu gia còn kéo, sẽ càng thấp đi.” Thanh âm thanh thúy ngọt ngào, bộ dáng cũng ngây thơ đáng yêu, Cẩm Nương nhìn thấy liền nhíu mi.
Lãnh Hoa Đình thấy Cẩm Nương tiến đến, thì nới lỏng cái mũi của Kim nhi, ghét bỏ pủi tay, mới đẩy xe lăn đến bên người Cẩm Nương, kéo tay của nàng nói: “Nương tử, sao lại đi lâu như vậy, để ta một mình ở trong phòng, nhàm chán muốn chết.”
Cẩm Nương nghe xong liền cười lạnh nói: “Chàng đâu có nhàm chán, vừa rồi không phải chơi thật cao hứng sao?”
Lãnh Hoa Đình nghe xong giật mình, nghiêng đầu nhìn nàng: “Nương tử nàng…”
Cẩm Nương mặc kệ hắn, quay người lại, đi vào trong phòng.
Kim nhi ở một bên nhìn thè lưỡi với Lãnh Hoa Đình, nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân không thích người nha, thiếu gia một lát nữa chuẩn bị khóc đi.” Nói xong, cười hì hì xoay người chạy.
Lãnh Hoa Đình tức giận đến muốn cầm cái gì đó ném nàng, nhưng nàng nhanh chóng chạy trốn, chỉ lưu lại một tiếng cười không ngừng.
Cẩm Nương lại từ trong phòng đi ra, nhìn điểm tâm còn lưu lại không ít, đem lên liền hỏi Lãnh Hoa Đình: “Đều là nàng làm cho ngươi ăn?”
Lãnh Hoa Đình nghe giọng nói của nàng không tốt, tiểu ý thấp đầu, một bộ dạng ngoan ngoãn phục tùng, thành thật đáp: “Nương tử, một miếng ta đều không ăn, nàng đã nói, không thể ăn bậy đồ người khác đưa cho, lời nói của nương tử chính là khuôn vàng thước ngọc, vi phu đâu dám không theo.”
Cẩm Nương nghe xong lúc này mới cười một tiếng, đẩy hắn vào buồng trong.
Vừa vào nhà, Lãnh Hoa Đình liền từ trên mặt ghế đứng lên, một tay kéo Cẩm Nương ôm vào trong lòng mình, nhẹ nhàng mà nhéo nhéo cái mũi của Cẩm Nương nói: “Nương tử, mới vừa rồi nàng ghen tị sao? Là ghen tị sao?”
Cẩm Nương nghe xong liền trợn mắt trắng với hắn, muốn từ trong lồng ngực của hắn giãy đi ra, nhưng vóc dáng của hắn cao hơn nàng một cái đầu, lại thêm cánh tay hắn cũng cực kỳ dài, hai tay ôm một vòng, liền đem nàng ôm chặt trong ngực, khiến cho nàng giãy dụa như thế nào cũng không thoát ra được.
“Nói cho ta biết đi, nàng không nói, ta mỗi ngày đều cùng Kim nhi chơi.” Lãnh Hoa Đình lại nói.
Cẩm Nương không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, giơ tay lên muốn tóm lỗ tai của hắn, trách mắng: “Chưa thấy người như vậy, người ta không ăn giấm cũng bắt người ta phải nhận, chàng nếu thích chơi với nàng ta, chàng liền chơi nhiều hơn đi, ta cũng chẳng muốn quản chàng, nhưng mà, đừng ăn loạn bậy bạ, cũng nên phòng bị cẩn thận, không để xảy ra chuyện gì xấu.”
“Nàng ta cùng ta từ nhỏ đã biết nhau, trước khi ta bị bệnh, trong nội viện này những người đã hầu hạ qua đều chết cũng đã chết, bán cũng đã bán, nàng là con của vú nuôi, vú nuôi cũng đã chết, năm đó nàng còn rất nhỏ, trong nhà chỉ còn lại mình nàng, nếu không phải ta cứu nàng ta, chỉ sợ cũng bị bán cùng một chỗ với mẹ.” Lãnh Hoa Đình ánh mắt kéo dài lại mê ly, như đang nhớ lại một chút sự tình trong quá khứ, hoặc giống như không muốn nhớ lại, đôi mi thanh tú không tự giác liền đóng lại, Cẩm Nương nhìn thấy liền đau lòng, đưa tay khẽ vuốt đôi mi thanh tú lớn lên đậm đặc của hắn, “Tướng công, nếu thích thì cùng chơi với nàng ta đi, ta không ăn giấm đâu.”
Nếu là con của vú nuôi, vú nuôi này tất nhiên còn có con trai, bởi vì Lãnh Hoa Đình cũng chỉ lớn hơn Kim nhi vài tuổi, cũng chưa từng có nghe thấy hắn nhắc tới một nhà của vú nuôi, tất nhiên là đều chết hết a, lúc còn nhỏ, thân lại trúng kịch độc, trong nội tâm chắc chắn là hận, thực sự sẽ cô độc, người quen bên người trong một đêm hoàn toàn không còn, những người hầu hạ hắn biến thành những khuôn mặt xa lạ…
“Nàng nói nha, là nàng nói để cho ta chơi đùa cùng với nàng ta, dứt khoát rõ ràng muốn ta thu nàng ta vào phòng, ừ, nàng ta lớn lên cũng so với nàng xinh đẹp hơn, đôi mắt thật lớn, chỉ là hay thích khóc nhè, nhưng mà, nàng sẽ dạy nàng ta đúng không, a, nàng ta còn có thể làm điểm tâm, tay nghề vô cùng… Nương tử…” Hắn nghiêng đầu, trong mắt phượng đẹp đẽ toát ra một ngọn lửa, trong miệng lại cứ không ngừng nhắc nhớ kỹ những điểm tốt của Kim nhi, mặt Cẩm Nương đã đen thành một đám, hắn giả bộ không nhìn thấy, tiếp tục niệm, thẳng đến lỗ tai một hồi nóng bỏng đau nhức…
“Chàng muốn thu nàng ta vào phòng?” Cẩm Nương nhéo lỗ tai của hắn, nghiến răng nghiến lợi mà hỏi thăm.
“Là nương tử nàng nói, để cho ta cùng nàng ấy chơi đùa, còn nói không ăn giấm, tại sao lại nhéo tai ta, không nên như vậy a, nói chuyện không giữ lời gì hết… Nương tử, nhẹ tay một chút.” Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Hoa Đình nhăn thành một đoàn, vẻ mặt cầu xin nhìn Cẩm Nương nói, sâu thẳm trong đôi mắt mặc ngọc lại là sủng nịnh cùng vui sướng.
“Được, ta sẽ nhẹ tay, ta buông ra ngươi, ngươi đi thu nàng ta vào phòng đi, ta cho các ngươi chỗ ngồi của ta, ta đi tới sương phòng, ta cùng Tú cô nằm chung một giường, không đúng, ta cùng ngủ với Tứ Nhi, ta rốt cuộc không nên gặp ngươi, ta đi…” Cẩm Nương nghe lời buông hắn ra, thân thể co rụt lại, thừa dịp hắn không chú ý, trượt một cái từ trong lòng hắn chui ra ngoài, thở phì phì đi ra ngoài.
“Nương tử, nương tử, ta nói giỡn thôi, nàng đừng đi.” Hắn một tay kéo lấy nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều giận đến đỏ lên, trong nội tâm liền bị ý nghĩ ngọt ngào yêu thương tràn đầy, tiếng lòng như là bị người lấy tay bấm một cái, vừa đau nhức, nhưng cũng rất vui vẻ, khóe miệng lơ đãng liền vểnh lên, khóe mắt đầu lông mày đều là vui mừng.
“Thả ta ra, ngươi đi nạp tiểu thiếp đi, ngươi thu thông phòng đi, ta biết rõ, ngươi chê ta xấu, chê ta là thứ xuất, không có thân phận, không thể giúp gì cho ngươi, ngươi ghét bỏ ta, ô ô, ta về nhà mẹ đẻ cùng Hiên ca nhi, ta không muốn ngươi.” Cẩm Nương nguyên bản chỉ muốn cùng hắn đùa giỡn, nhưng nháo liền nhớ tới Tôn Ngọc Nương, nhớ tới Xuân Hồng, các nàng đều là làm tiểu thiếp cho người ta, thật đáng thương, cho dù nam nhân kia không tốt, cũng chỉ có thể đi theo hắn, mệnh nữ nhân thật đúng là khổ, nếu như Lãnh Hoa Đình thực sự có một ngày muốn thu thông phòng hoặc tiểu thiếp, mình có thể tiếp nhận sao?
Thân phận của Thượng Quan Mai như vậy thì như thế nào, vẫn không thể không tiếp nhận Tôn Ngọc Nương sao? Người ta đường đường là quận chúa, bản thân tỷ tỷ cũng là Thái Tử Phi, có quyền thế, thì tính sao, trượng phu muốn kết hôn bình thê liền cưới… Trong lúc này, nữ tử làm sao có nửa phần nói chuyện…
Càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt lưng trong chảy đầy khuôn mặt, Lãnh Hoa Đình thấy vậy tay chân luống cuống, vui vẻ trên mặt toàn bộ thu lại, chân tay luống cuống đi ôm nàng, cầm khăn lau nước mắt cho nàng, tâm bắt đầu căng lên, đau xót, liên tục không ngừng nói xin lỗi: “Nương tử, ta sai rồi, ta hay nói giỡn, ta không thích nàng ta, ta chỉ là trêu chọc nàng thôi, ta cam đoan, sẽ không thu thông phòng hay tiểu thiếp, sáng mai… Không, một lát nữa ta sẽ đem người đuổi đi, đem Kim nhi đưa đến trong nội viện của mẫu thân, không cho nàng ta xuất hiện trước mặt nàng, nàng… Nàng đừng khóc, đừng khóc có được không, lòng của ta đều đau…”
Cẩm Nương vẫn là khóc, càng khóc càng thương tâm, nghe hắn nói không cho Kim nhi xuất hiện, đột nhiên liền rõ ràng, Kim nhi này không chừng chính là hắn cố ý làm ra khiến cho nàng tức giận, có chút muốn cười tính khí trẻ con của hắn, nhưng mà, trong nội tâm ê ẩm, rầu rĩ, chính là muốn khóc, nhìn hắn vì chính mình khóc mà sốt ruột, lại cảm thấy thư thái, cho nên, đơn giản khóc thật thống khoái.
Lãnh Hoa Đình vừa đau lòng vừa hối hận, không có việc gì chơi trò kích thích cái gì, hắn cảm thấy Cẩm Nương không đủ quan tâm hắn, chỉ cần Cẩm Nương một mình ra ngoài quá lâu, trong nội tâm cũng có chút miên man suy nghĩ, đã nghĩ muốn bắt nàng trở về, nhưng mà lại cảm giác mình quá phận, quá ngây thơ , liền cố ý kêu Kim nhi đi tới chơi cùng hắn, muốn nhìn thấy Cẩm Nương có thể ghen hay không, được rồi, nàng ghen tị, còn ghen rất lợi hại, lại khiến hắn ăn khổ, sợ nhất đúng là nước mắt của nàng, cái này không giống như nhỏ trên mặt nàng, giống như toàn bộ đều đổ vào trong lòng hắn, khiến lòng của hắn cũng đi theo ẩm ướt, dinh dính, không thể nào rứt ra, cứ treo mãi ở trong lòng ngực, lủng lẳng, không lên không xuống, rất khó chịu.
“Nương tử, đừng khóc , ta cho nàng đánh, ta xin lỗi nàng, ta ca hát cho nàng nghe được không, hoặc là, ta múa kiếm cho nàng xem, hay là ta nhảy múa cho nàng coi, ta nhảy múa cũng rất tốt, nương tử, hay muốn ta kể chuyện cười cho nàng nghe?” Hắn đem những biện pháp có thể nghĩ ra đều dùng tới, nàng vẫn còn khóc, cái kia không dùng được, cái này cũng không dùng được, này chỉ còn một chiêu…
Nâng lên mặt của nàng, nước mắt của nàng mằn mặn, hôn cặp môi còn đang nức nở này, hương thơm ngọt ngào, còn mang theo vị mặn của nước mắt, hắn hôn hít lấy nàng, đem lòng của mình đau, nóng lòng, lòng tràn đầy ý nghĩ yêu thương, toàn bộ trút xuống nụ hôn này.
Cẩm Nương đang khóc đến hăng say, đột nhiên đã bị hắn ngăn chặn môi, đầu óc bị kích nhẹ một chút, bắt đầu tê tê, sao còn nhớ rõ tới khóc, trái tim cũng bắt đầu như có ngàn vạn tiểu trùng đang nhúc nhích, ngứa mềm, bất tri bất giác hai tay liền vòng lên cái cổ thon dài của hắn, theo tiết tấu của hắn mà tinh thần bay múa, nụ hôn này dài mà lâu, thẳng đến Cẩm Nương cảm thấy không khí trong lồng ngực sắp bị hắn hút khô, hắn mới thả nàng ra, trong mắt phượng toát ra ngọn lửa bùng nổ: “Nương tử ——” tiếng nói của hắn có chút khàn khàn, mang theo mị hoặc làm say lòng người.
Cẩm Nương hai gò má bị đốt thành hai đóa mây hồng, thẹn thùng vô lực dựa vào trong lồng ngực của hắn, bộ dáng kia càng dụ được hắn chỉ muốn đem nàng ôm đến trên giường đi, tiếp tục tình cảm mãnh liệt dang dở vừa rồi, nhưng mà hắn thật vất vả mới dỗ tốt nàng, trong đầu còn nhớ kỹ đã từng đáp ứng chuyện của nàng, không thể tại giữa ban ngày… Cái kia.
Cho nên, hiện tại hắn sợ nàng khóc, trước thế tấn công nước mắt của nàng, hắn thất bại thảm hại, cuộc đời của hắn bắt biến thành kẻ nhát gan, yếu đuối…
“Nương tử.” Thấy nàng còn không có hoàn hồn, hắn ở bên tai nàng khẽ gọi một tiếng, thầm nghĩ muốn dụ nàng tự động hiến thân là tốt rồi.
“Ta đói bụng rồi, tướng công.” Nàng xấu hổ, ẩn tình đưa tình ở trong lồng ngực của hắn nâng mắt lên, sau nửa ngày yên lặng nhìn chăm chú hắn, mới nhỏ giọng nói một tiếng.
Lãnh Hoa Đình nguyên lai tưởng rằng, nàng sẽ… Tự động một hồi, không nghĩ tới thật vất vả đợi nhưng lại nhận được một câu như vậy, hắn thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của chính mình, lòng tràn đầy chờ mong đều bị nàng một câu giết phong cảnh giội tắt như thế, rồi lại sợ nàng thật sự đói bụng, nên vội vàng nửa ôm nửa kéo nàng đến bàn nhỏ bên cạnh, bình thường Tứ Nhi ở chỗ này bày chút ít các loại điểm tâm, Lãnh Hoa Đình có khi ở bên cạnh đọc sách, sẽ ngắt một ít ăn.
Bưng một cái đĩa Hương Dụ Tô (*), ngắt một miếng đưa đến bên môi Cẩm Nương, Cẩm Nương há mồm ăn, từng ngụm từng ngụm nhai lấy, cố ý đem bột phấn rơi trên người hắn, hắn cũng không để ý, cầm khăn giúp nàng lau khóe miệng, một bên còn vỗ vạt áo của nàng, đem mảnh nhỏ thức ăn rơi xuống đất.
(*) HƯƠNG DỤ TÔ
Chỉ cần nàng không khóc, muốn hắn như thế nào đều có thể được.
Cẩm Nương hưởng thụ lấy đãi ngộ của nữ vương, vừa nâng mắt lên, nhìn thấy sủng nịnh trong mắt của hắn, trong nội tâm ngọt giống như được tưới mật, lập tức lại biến thân trở thành tiểu bảo mẫu, ngược lại bắt đầu đút cho hắn, sau một hồi hai người ở trong phòng náo loạn, điểm tâm trên bàn cũng ăn hết, Lãnh Hoa Đình liền từ trong tủ ở trong nội đường lấy ra một bức vẽ.
Cẩm Nương cũng đi tới, nhìn xuống phía dưới, có chút quen mắt, hình như là một bản vẽ cơ giới, nhưng bức vẽ phức tạp, lại vận dụng phương pháp tỉ lệ xích hiện đại, dùng ngọn bút để vẽ bức họa, tam của nàng run lên, đồ vật này… rõ ràng chính là bản vẽ thiết kễ máy móc hiện đại, như thế nào lại xuất hiện ở trong thế giới này, chẳng lẽ…
Hai mắt nàng không khỏi phát sáng, kích động vô cùng nhìn Lãnh Hoa Đình nói: “Chàng… Chàng… Chàng không phải là…”
“Đây không phải là bức họa của ta, ta cũng không hiểu cái này, đây là phụ vương ngày hôm qua lấy ra, để cho ta đem cho nàng xem.” Lãnh Hoa Đình bị bộ dạng kinh hỉ không hiểu của nàng dọa sợ một chút, tranh thủ thời gian thành thật nói.
“Phụ vương cầm tới? Phụ vương tại sao có thể có cái bản vẽ này? Các người… Nơi nào có được cây bút, như thế nào lại có tỉ lệ xích này? Còn có, loại máy móc này sớm đã quá hạn, hẳn không phải là chạy bằng điện, à, tướng công chàng xem, loại bánh răng này làm không được hợp lý, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của bánh đai, a, đây là sức nước a, trong lúc này không có khí cơ, cũng không có khí vạc pít-tông, a, không đúng, ở đây hẳn là lấy một cái ròng rọc, có thể tiết kiệm được rất nhiều lực, hàng hóa cao thấp cũng thuận tiện hơn rất nhiều.” Cẩm Nương càng xem càng hưng phấn, giống như đứa trẻ nhiều năm xa nhà gặp được thân nhân, vừa xem bản vẽ vừa chỉa chỉa vẽ tranh, cả kinh nhất động nói ra.
Lại làm cho Lãnh Hoa Đình nghe thấy trợn mắt há hốc mồm, không hiểu đồng thời mừng rỡ, rồi lại nghi kị nặng nề, nàng… Làm sao biết những thứ này, phụ thân nói, đó là bản vẽ của một kỳ nhân, toàn bộ Đại Cẩm người có thể hiểu được bản vẽ này chỉ có một mình kỳ nhân kia, rất nhiều năm qua đi, còn là lần đầu tiên nghe được có người với bản vẽ này phát ra nhiều cảm khái như vậy, chẳng những xem hiểu , còn vạch ra không ít chỗ yếu trên bản vẽ, tuy nhiên hắn nghe không hiểu, nhưng hắn vẫn tin tưởng, nàng nói toàn bộ thật sự.
Nhất thời trong lòng của hắn lại đột nhiên hoảng hốt, trong truyền thuyết, kỳ nhân kia đột nhiên xuất hiện, ai cũng không biết người đó từ đâu mà đến, lại như thế nào rời khỏi Đại Cẩm, người đó sáng chế cho Đại Cẩm một nhà máy cơ giới sản xuất vải vóc, rồi lại đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, như là thần tiên trong chyện thần thoại ngày xưa, đột nhiên ngón tay vung lên, liền lưu lại một kỳ tích chưa từng có trên thế gian này, sau đó lại bay trở về đến tiên giới, Cẩm Nương… Cũng sẽ không đột nhiên liền biến mất, đại lão gia nói, nàng nguyên là một người đầu gỗ chậm chạp, là một nha đầu nói lời cũng không suông sẽ, đột nhiên trong vòng một đêm liền trở nên thông tuệ nhạy bén hơn người … Mà hiểu được thật nhiều thứ, danh thủ thái y trong nội quốc đều không chữa khỏi bệnh của mình, nàng một cô nương không bước ra khỏi cửa lại có thể giải hết độc ình, còn… Biết rõ rất nhiều loại đồ ăn không thể ăn chung với nhau…
Những tri thức này, ngay cả rất nhiều thái y nhất định cũng sẽ không biết rõ, nhưng nàng biết rõ, Tôn gia có thể không phải là một thế gia y học, còn nghe nói, trước kia Tôn tứ tiểu thư, căn bản không biết chữ, không biết đánh đàn, càng không có khả năng sẽ vẽ ra ổ trục cùng dây xích, đương nhiên, còn có cái bao tay kỳ quái này, ngẫu nhiên xuất hiện một hai câu nghe không hiểu… Hôm nay, lại có thể hiểu được bí đồ này.
Hắn một tay vội vàng ôm Cẩm Nương thật chặt vào trong ngực, nhanh chóng siết chặt, giống như sợ nàng sau một lát nữa sẽ bay mất, “Nương tử, không cần phải rời xa ta, không cần phải đột nhiên vứt bỏ ta, nương tử.” Ngữ khí của hắn rất chân thành, mang theo sợ hãi cùng bất an, khiên cho Cẩm Nương nghe thấy khẽ giật mình, chuyển động thân thể quay lại nhìn hắn, thanh âm cũng trở nên mềm mại: “Chàng làm sao vậy tướng công?”
“Nàng đáp ứng ta, vô luận như thế nào, cũng không thể bỏ lại một mình ta, cho dù muốn đi, cũng phải mang theo ta, nhé, nương tử, nàng mau đồng ý với ta đi.” Thanh âm chấp nhất lại kiên quyết, giống như Cẩm Nương không đáp ứng, hắn đồng dạng cũng sẽ không thôi.
“Ngốc, ta như thế nào có thể rời khỏi chàng, ta không nỡ.” Cẩm Nương cười gõ đầu của hắn, nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn không giống làm bộ, lại đắc ý dương dương tự đắt nói: “Nhưng mà, nếu chàng có tư tưởng xấu nạp thiểu thiếp, thu thông phòng, hừ hừ, vậy thì khó nói, chỉ cần để cho ta phát hiện lần thứ nhất, hừ, coi như là chàng đối với một nữ tử khác động một chút xíu tâm tư, nương tử ta đây cũng sẽ khăn gói hành lý chân thành tiêu sái ra đi, không chút do dự.”
Hắn không để ý tới nàng vui đùa, đem đầu của nàng kéo vào trong lồng ngực của hắn, để cho nàng nghe được tiếng tim đập bối rối cuồng loạn trong ngực mình: “Nương tử, kiếp này ta chỉ muốn một mình nàng, mặc cho ai ở trong mắt ta, cũng đều giống như một gốc cây, một cọng cỏ, không có khác nhau, chỉ có nàng, mới là người ta quý trọng nhất.”
Hắn giống như đang thề, hoặc như là đang hứa hẹn, Cẩm Nương không biết hắn vì sao đột nhiên đa sầu đa cảm như vậy, nhưng lời của hắn khiến nội tâm của nàng ngọt ngào như mật, không có nghĩ đến thằng nhãi này, nhìn xem không được tự nhiên, nói lên lời tâm tình, từng lời từng lời đều dễ nghe.
“Eo của ta đều sắp bị cắt đứt rồi.” Cẩm Nương thật sự là bị hắn ôm quá chặt, có chút không thở nổi, nhịn không được ở trong lồng ngực của hắn loạn uốn éo.
Lúc này Lãnh Hoa Đình phảng phất mới cảm nhận được bộ dáng chân thật như vậy ở trong ngực, cũng không phải kỳ nhân trong tưởng tượng, càng sẽ không đột nhiên biến mất, lúc này mới nhẹ thở ra một hơi, nhẹ nhàng buông lỏng nàng ra, buông lỏng nàng lại nhớ tới bàn nhỏ bên cạnh, chỉ vào bản vẽ này hỏi: “Nương tử, nàng thực sự biết những chữ này sao?”
Bản vẽ này rất trân quý, Hoàng thượng vẫn là tự mình trông coi, hơn nữa, cũng chỉ có Hoàng thượng cùng lịch đại Giản Thân Vương mới biết được có một bản vẽ như vậy tồn tại, Hoàng thượng đã từng đem bản vẽ cùng văn tự ký hiệu này hỏi nhóm đại thần, nhưng cũng không có người nào có thể hiệu được, liền tạm thời gác lại, nhưng rồi Hoàng thượng nhìn thấy bản thiết kế của Cẩm Nương, cùng cái bản vẽ này có chỗ tương tự, như nhặt được chí bảo, liền đem bản vẽ này lấy ra, cho Giản Thân Vương, muốn nhìn một chút, Lãnh Hoa Đình có thể xem hiểu đồ họa này hay không.
Vương Gia sau khi nắm được cái này, ngược lại cũng không có lập tức để cho Cẩm Nương xem, hắn vẫn còn có chút khó mà tin được, Cẩm Nương có thể hiểu được bức vẽ này, dù cho có thông tuệ, cũng chỉ là một tiểu nữ tử, cửa chính đều không đi ra, làm sao có thể có được tài nghệ hơn tất cả thế nhân, vẫn là Lãnh Hoa Đình nghe lời đại lão gia, cùng Vương Gia nói chuyện một lúc lâu, Vương Gia mới cầm bản vẽ này đưa ra, Lãnh Hoa Đình lúc ấy nhìn thấy bản vẽ này rất khiếp sợ, đại lão gia cũng đã nói, kỳ nhân này không có để lại bất luận bản vẽ nào… Vương Gia liền giải thích nói: “Con nói Đại Cẩm chúng ta có một công cụ kiếm tiền tốt như vậy, quốc gia khác sẽ không dòm ngó dò xét sao? Hoàng thượng cũng là sợ các quốc gia khác dòm ngó trộm đi, mặc kệ nước khác có thể hiểu hay không, chung quy cũng là việc nguy hiểm. Cho nên mới giữ bí mật, lúc này nếu không phải sợ nhà máy cơ giới kia sắp thành phế thải, mà phụ vương lại là người trông coi căn cứ, cũng sẽ không dễ dàng đem bản vẽ này cho phụ vương.”
“Nhận ra.” Cẩm Nương liền đáp lại, lập tức lại nói một mẫu chữ ra, nhưng nàng chỉ nói một cái liền bưng kín miệng của mình, kinh hoảng nhìn Lãnh Hoa Đình, muốn trở về, nhưng nhìn kỹ trong mắt của hắn ý tứ hàm xúc quá nồng, đánh giá lại nàng nói dối hắn cái gì hắn cũng đều không quá tin tưởng…
“Tướng công… Cái kia, chàng có thể không hỏi vì cái gì được không?” Cẩm Nương lúc này biết rõ sợ, khiếp đảm, lắp bắp, do dự nhìn Lãnh Hoa Đình nói: “Những thứ này, ta đều nhận biết, nhưng mà, không nên hỏi ta tại sao có thể nhận biết, ta nói ra chàng cũng sẽ không tin, chàng chỉ cần biết rằng, ta không phải là yêu ma quỷ quái gì, ta chỉ là nương tử của chàng là được?”
Còn muốn hỏi điều gì? Lai lịch của nàng hắn đều có thể đoán ra đến bảy tám phần, năm đó chuyện của kỳ nhân kia, tại dân gian có lẽ rất thần bí, hơn nữa không có vài người biết rõ, nhưng trong giới quý tộc hoàng thất, vẫn là truyền lưu được rất nhiều, Cẩm Nương… Có lẽ cùng người kia, có liên lạc lớn lao, nhưng mà, người đó đã sớm mất tích rất nhiều năm, hiện giờ theo lời phụ vương căn cứ, đã đến nguy cơ ngập đầu, những thiết bị kia đã sớm biến chất, đã vận hành chẳng được bao lâu, nhưng chỉ có một tấm bản vẽ lại không người có thể thấu hiểu, văn tự trên mặt cùng ký hiệu, không người có thể dịch, càng không người có thể minh bạch, bên cạnh chỉ đánh dấu vài ký tự khó hiểu.
Nhưng Cẩm Nương hiểu, nàng vừa xem liền hiểu, còn có thể đọc ra được, đó là văn tự ngôn ngữ không có xuất hiện ở Đại Cẩm, nàng nhận thức… Chính mình đến tột cùng là có vận khí gì, lại có thể lấy được một kỳ nữ như vậy?
“Ta không hỏi, cái gì cũng không hỏi, thẳng đến… Chính nàng nguyện ý nói cho ta biết là được, cho dù… Nàng cả đời cũng không nghĩ nói cho ta biết, cũng không quan hệ, chỉ cần nàng không rời khỏi ta là được.” Lãnh Hoa Đình trịnh trọng nói.
Cẩm Nương nghe thấy vậy khẽ giật mình, yên lặng chăm chú nhìn hắn, thật lâu, mới sâu kín nói: “Có lẽ, có một ngày, ta sẽ nói cho chàng biết, nhưng… Không phải hiện tại, nào, tướng công, trước tiên chàng nói cho ta biết, bức vẽ này từ đâu mà đến, phụ vương tại sao có thể có được bản vẽ này?”
“Đây là chỗ đại biểu cho khối Mặc Ngọc này, ở phía nam Đại Cẩm, có một nhà máy dệt, cái bản vẽ này, chính là thiết bị cấu tạo trong nhà máy dệt đó, truyền thuyết, là do một kỳ nhân chế tạo nên…” Lãnh Hoa Đình êm tai nói ra lai lịch của bức bản vẽ này cùng căn cứ ở phía nam, Cẩm Nương rốt cục tin tưởng, thì ra thực sự có tiền bối đi tới đại lục này, hơn nữa người này còn vận dụng khoa học kỹ thuật hiện đại tới thay đổi sức sản xuất ở đây, có thể để cho hắn chế tạo ra một nhà máy dệt, hơn nữa, còn có thể đã trở lại hiện đại, thật lợi hại.
Rốt cục cũng minh bạch, vừa rồi Lãnh Hoa Đình vì sao lại khẩn trương như vậy, muốn chính mình đáp ứng, sẽ không rời bỏ hắn… Hắn là sợ mình cũng sẽ đột nhiện trở về, tướng công ngốc, nếu lúc trước không có gả hắn, nàng thật đúng là nghĩ muốn tìm biện pháp quay trở về hiện đại, nhưng mà hiện tại… Sau khi gặp được hắn, bản thân mình sao có thể cam lòng, lại nói, cũng không phải ai cũng có bổn sự kia, đem chuyện xuyên qua giống như ngồi cáp treo, nghĩ tới, liền chơi một lần.
Nghe xong Lãnh Hoa Đình tóm tắt của căn cứ, Cẩm Nương cũng minh bạch, căn cứ hiện giờ cũng chỉ còn là cái xác, bất luận thiết bị cơ giới nào, dùng trong một thời gian quá dài, lại không có biện pháp bảo trì, cũng sẽ đều trở thành một đống sắt vụn.
Cẩm Nương nhìn bản vẽ liền lâm vào trầm tư, bản thân mình đối với bản vẽ này phi thường rõ ràng, bởi vì nàng đã từng học qua vật lý học, tuy rằng về sau chuyển qua học kế toán tài chính, nhưng loại tổ hợp cơ giới chế tạo đơn giản này nàng vẫn có thể hiểu được, phiền toái lớn nhất hiện giờ không phải mình hiểu nhiều hay ít, mà là xã hội này sẽ không thừa nhận năng lực của nữ nhân, coi như mình biết rõ, cũng không thể dùng danh nghĩa của mình, giống như lúc trước vẽ bản vẽ cải tạo xe lăn này, cũng chỉ có thể dùng danh nghĩa của Lãnh Hoa Đình.
Mà nghe ý tứ của Lãnh Hoa Đình, Mặc Ngọc đại biểu không chỉ là cái nhà máy dệt kia, còn có, một thương đội Nam Dương khổng lồ, hàng năm vải vóc do nhà máy dệt sản xuất ra đều tiêu thụ ở Nam Dương.
Nàng không biết trong thế giới này Nam Dương có thể có Singapore hay không, hoặc là Indonesia gì, nhưng cũng biết, buôn bán trên biển là việc kiếm tiền phi thường, trách không được, lúc mình nhận được khối Mặc Ngọc này, nhị lão gia cùng vài người lập tức ngăn cản, thì ra là thế.
Cho nên, nàng chỉ có thể làm người giật dây, nghiêng đầu, Cẩm Nương liếc mắt nhìn Lãnh Hoa Đình: “Tướng công, những thứ này nói khó cũng không khó, nói không khó, nhưng cũng là khó, chàng suy nghĩ cẩn thận xem phải làm cái gì trong đó? Ta toàn bộ dạy cho chàng, từ nay về sau, trên triều đình, chàng có kiến thức thực sự, sẽ không sợ cùng bọn họ lý luận .”
Lãnh Hoa Đình vừa nghe, mắt phượng liền mị lên, trong mắt lại lộ ra vẻ mê ly, mở miệng liền nói: “Không học!”
Cẩm Nương nghe thì ngẩn ra, lại hồi tưởng đến biểu hiện vừa rồi của hắn, vội vàng giải thích nói: “Ta không có ý tứ gì khác, yên tâm, quyết sẽ không sau khi dạy cho chàng xong, liền chạy trốn một mình.”
Lãnh Hoa Đình lúc này mới nhếch lên khóe miệng, hôn nhẹ tiến đến bên người Cẩm Nương nói: “Vậy nàng nhanh dạy cho ta, ký hiệu kỳ dị này, là có ý gì.”
Cẩm Nương liền bắt đầu nói cho hắn hai mươi sáu chữ cái Anh văn, lại dạy hắn con số Ả Rập, Lãnh Hoa Đình thiên tư thông minh, trí nhớ siêu cường, rất nhiều thứ, vừa học liền biết, lại từ một suy ra ba, Cẩm Nương chỉ dạy hắn một lần, hắn liền học đến bảy tám cái…
Hai người ở trong phòng , chợt nghe Tứ Nhi nói bên ngoài: “Nhị thiếu phu nhân, mới vừa rồi thế tử phi sai người đi tới nói, Thái Tử Phi mời ngài cùng nàng tiến cung.”
Cẩm Nương nghe vậy khẽ giật mình, tuy rằng đã sớm nói, muốn đi tới chỗ Thái Tử Phi, nhưng mà thật quá bận rộn, không có thể đi, mắt thấy lại sắp tết, đi lúc này… Sợ là Thái Tử Phi thân thể nặng nhọc, có chút khó có thể gánh vác được việc trong nội cung. Nghĩ vậy, Cẩm Nương gọi Tứ Nhi đi vào, bên kia Lãnh Hoa Đình sớm thu thập bản vẽ, lại ngồi trở lại xe lăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...