Lần nữa ở trong mộng đẹp tỉnh lại, Doãn Thiên Lương hít sâu hai cái.
“Lục Quân Tắc, có phải ngài nhàm chán quá phải hay không?” Có thất đức như vậy sao? Đổi lại hướng cũng không cần xoay nàng xung quanh thế.
“Đổi lại hướng, sợ nàng lại không thoải mái.” Lục Quân Tắc nói. Cánh tay vẫn không buông ra.
“Không thoải mái so với bị đè chết tốt hơn. Ta muốn ngủ, không cần dày vò ta.” Doãn Thiên Lương nói, vừa gạt cánh tay của anh ta: “Ta cảm thấy một mình ta ngủ an toàn hơn.”
Mang không nổi, mang nữa, vẫn là mang không nổi.
“Oh a, vi phu sai rồi.” Lời của Lục Quân Tắc cũng để cho Doãn Thiên Lương dừng lại đông tác trong tay. Không thể đi? Đàn ông cổ đại cũng sẽ nói xin lỗi với phụ nữ?
Trận mưa này quả nhiên kì quái.
Người ta cũng biết nhận sai rồi bạn còn có thể trách? Chẳng lẽ băt viết thư xin lỗi và phạt đứng hai giờ? Trong khoảng thời gian ngắn Doãn Thiên Lương cũng không biết nói gì.
Gió ở bên ngoài đúng lúc đập vào cửa sổ nhắc nhở Doãn Thiên Lương ... nàng chửi tục một câu, nàng khiến trách một Quận vương để cho anh ta yên tĩnh chút.
Xong rồi, bại lộ, bí mật này của nàng đã bị bại lộ rồi.
Bây giờ không thể giả bộ quỷ nhập vào người, giả vờ bị sấm đánh có được hay không?
Đang suy nghĩ có nên lấy cớ ngất đi lần nữa, Lục Quân Tắc chợt nói chuyện, dọa cho Doãn Thiên Lương sợ run lên. Có lẽ nàng có thể giả vờ là bị Lục Quân Tắc người này hù chết.
“Oh a, tính cách thật lớn.” Lục Quân Tắc nói, có chút mùi lên án.
“Vậy cũng không thể hoàn toàn trách tôi.” Doãn Thiên Lương nói. Bị người bắt nạt như vậy, chính là thỏ cũng sẽ nhảy dựng lên cắn người đi? Huống chi nàng lại không phải là thỏ.
Lục Quân Tắc lại lâm vào trầm mặc. Hồi lâu mới lại nói: “Oh a, giả vờ rất cực khổ đi?” Lục Quân Tắc hỏi.
“Không khổ cực.” Doãn Thiên Lương trực giác nói.
Tôi cũng không phải là diễn viên có kỹ năng đặc biệt.
“Oh a, sau này không cần giả vờ nữa có được không?” Lục Quân Tắc nói.
Nói gì vậy? Nghe thế nào không được tự nhiên như vậy, giống như là khiêu khích vậy? Tôi giả vờ anh còn đánh tôi như thế nào?
“Vốn tôi cũng không còn giả vờ nữa.” Doãn Thiên Lương nói.
“A ...” Lục Quân Tắc cười kéo dài âm sau đó nhỏ giọng nói: “Nhưng vi phu chình tai nghe Oh a muốn mẹ bảo đảm không cho phép vạch trần Oh a, chẳng lẽ ta nghe lầm?”
Bị nghe được, đó chính là nàng đã sớm bị bại lộ, chẳng qua người này vẫn xem kịch vui chưa nói ... Hận a.
Đã như vậy thì nói trắng ra cho tốt.
“Vậy anh muốn thế nào?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Ừ, muốn xem biểu hiện của Oh a rồi.” Lục Quân Tắc nói.
“Có ý tứ gì?” Doãn Thiên Lương hỏi. Biểu hiện ? Biểu hiện cái gì, học lão già làm tiêu khiển à?
“Vi phu có thể giữ điều bí mật này không nói cho nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, tránh cho bọn họ bị kinh sợ. Nhưng, Oh a, chuyện gì cũng phải trả giá thật lớn ...” Lục Quân Tắc cố ý kéo dài âm ...
“Nói, chỉ cần không phải quá phận.” Doãn Thiên Lương nói. Cũng biết anh ta là một tiểu nhân, hối hận đến ruột xanh mét, sớm biết đã cấu kết với Triển Vọng Phi, nơi nào lại khó dây dưa như vậy.
“Dĩ nhiên sẽ không quá đáng.” Lục Quân Tắc để sát vào lỗ tai nàng thổi một hơi, Doãn Thiên Lương nhất thời cả người cũng nổi lên da gà: “Oh a, sau này ở trước mặt vi phu không cần giả vờ nữa có được hay không?”
Ở trước mặt anh cũng không cần phải giả vờ, vậy tôi còn tìm ai để giả vờ a?
“Cứ như vậy .... Thế thôi ?” Doãn Thiên Lương hỏi. Không thể đi, người này lại có điều kiện đơn giản như vậy.
“Vậy Oh a muốn như thế nào?” Lục Quân Tắc đưa ra một cái tay sờ sờ mặt của nàng: “Chẳng lẽ Oh a không muốn đợi đến Tử Quý thành hôn liền thực hiện ước định?”
Phốc !!!
“Vậy cứ thế đi.” Doãn Thiên Lương đáp. Còn nghĩ rằng có thể giả vờ cả đời.
An tĩnh. Vấn đề cứ giải quyết như vậy? Không thể tưởng tượng nổi, không giống tác phong của một người đàn ông phúc hắc.
Lần này, nửa đêm ngủ Doãn Thiên Lương lo lắng đề phòng, xem xét thấy nhịp tim của Lục Quân Tắc đập vững vàng, bác sĩ cũng phải giơ ngón tay cái lên nói “buồng tim này còn có thể làm việc một trăm năm nữa”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...