Trong ánh trăng mờ hình như có tiếng sột soạt, âm thanh lớn hơn tiếng chuột gặm đồ một chút. Doãn Thiên Lương liền an ủi mình, đây là trạm dịch, điều kiện không thể so với trong phủ, có chuột cũng là bình thường, con chuột cũng phải di chuyển ở trạm dịch.
Vỗ vỗn ván giường, âm thanh dừng lại một chút, một lát sau lại bắt đầu, như thế lặp đi lặp lai mấy lần Doãn Thiên Lương quyết đinh bất kể: “Con chuột chết tiệt kia liền cắn đi, ta không tin mi có thể cắn sập giường của ta.”
“Doãn Thiên Lương, cô thật đúng là ... Một chút lòng hiếu kì cũng không có.” Tiếng của một cô gái.
Tiếng này không phải của Quận Vương phi cũng không phải của Hoắc Lũng Nguyệt, là một âm thanh xa lạ. Nghĩ đến điều này Doãn Thiên Lương giật mình mở mắt, sau đó ánh mắt trừng thành hai cái chuông đồng ...vừa mở mắt thấy trên đỉnh màn treo một người, nàng không có bị dọa sợ đến ngăn cổ họng la to đã rất là có can đảm rồi.
“Lăng Tiễn Tuyết, tại sao cô lại ở chỗ này?” Doãn Thiên Lương ngồi dậy hỏi, cô gái này là Lăng Tiễn Tuyết, con ăn mặc một thân đen xì như thị vệ. Trời tối đen thế này nhìn rất giống quỷ.
“Đương nhiên là có chuyện.” Lăng Tiễn Tuyết nhảy xuống ngồi đối diện nàng, cười híp mắt nhìn nàng: “Chừng mấy ngày nay ta không có biện pháp nào để tắm, ngươi cho các nàng lấy nước tới cho ta tắm rửa.”
“Bây giờ?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Thì bây giờ thay ca có chút rảnh rỗi. Cũng đúng lúc tối nay Lục Quận vương không có trở về phòng.” Lăng Tiễn Tuyết nói.
Doãn Thiên Lương gật đầu một cái, mang giày xuống đất mở cửa kêu hai nha hoàn tới sai các nàng đi mang chút nước tới nàng muốn tắm rửa, nha hoàn mặc dù có nghi ngờ nhưng cũng đi làm.
Chờ chuẩn bị xong nước, Doãn Thiên Lương đuổi nha hoàn đi ra ngoài nói chính nàng tự làm được là rồi.
Nhìn Lăng Tiễn Tuyết thoải mái ngâm mình ở trong nước, Doãn Thiên Lương nhớ lại một chuyện quan trọng: “Lăng cô nương, tại sao cô lại nữ giả nam ở chỗ này?”
Lăng Tiễn Tuyết cười, ánh mắt híp lại thành vòng cung: “Điều tra anh ngươi.”
Ách ... Điều tra? Chẳng lẽ điều tra thực tế nhân phẩm trước hôn nhân?
“Điều tra ra cái gì rồi?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Bây giờ còn không có, nhưng, đều sẽ điều tra ra được.” Lăng Tiễn Tuyết nói.
“Sau này tôi nên gọi cô là chị dâu đi?” Doãn Thiên Lương hỏi. Cũng bởi vì cô ta đồng ý gả cho hoa thủy tiên làm hại nàng bây giờ có chút lo lắng đề phòng.
“Tốt. Ta nói co em chồng, làm sao ngươi và anh trai ngươi một chút cũng không giống nhau vậy.” Lăng Tiễn Tuyết nói.
“Bởi vì tôi là tiểu thiếp sinh.” Doãn Thiên Lương nói.
Lăng Tiễn Tuyết nhìn nàng một chút vừa nghi hoặc: “Ngươi và Doãn Thiên Ngưng, Doãn Thiên Tịnh cũng không giống nhau.”
“Bởi vì chúng ta không phải là một mẹ.” Doãn Thiên Lương nói. Nếu như thế nào cũng phải để nàng giống người nào trong các anh chị em, nàng hy vọng nhất là Doãn Thiên Lẫm, lạnh nhạt như gió, khí chất như thần tiên, chia cho nàng một ít thôi cũng được.
Lăng Tiễn Tuyết thoải mái ngâm đến khi nước lạnh mới đi ra, không ngần ngại chút nào khi cảnh xuân của mình bị Doãn Thiên Lương nhìn, vẫn còn rất hào phóng ở trước mặt nàng đem ngực mình quấn thành bằng phẳng, sau đó đem đồ của thị vệ mặc vào, còn tới trước gương chiếu chiếu nhìn không có nơi nào sơ hở mới quay đầu hướng Doãn Thiên Lương nói tiếng cám ơn, sau đó ... mở cửa sổ cẩn thận nhìn không có ai liền bay đi.
Doãn Thiên Lương hướng về phía thùng nước lạnh thở dài, người chị dâu này và Doãn Thiên Lăng đúng là trời sinh một đôi, từ trước đến giờ đều tự luyến như vậy ... thích soi gương, có người ít nhiều đều thích tự luyến.
Để cho bọn nha hoàn mang nước đi ra ngoài, Doãn Thiên Lương đóng cửa sổ rồi bò lên giường, lúc này không cần cơn buồn ngủ, nàng cũng thật mệt nhọc.
Kể từ sau đêm đó, chỉ cần Lục Quân Tắc trực đêm, Lăng Tiễn Tuyết sẽ lén lút chạy đến chỗ nàng mượn nước tắm rửa, vì vậy bọn nha hoàn rất kì quái, bởi vì Doãn Thiên Lương thỉnh thoảng sẽ tắm hai lần.
Mắt thấy rời kinh thành đã tám chín ngày, mắt thấy sẽ đến khe núi, sau đó nàng cùng mẹ chồng sẽ về Vân Trung trước rồi.
Hôm nay Lăng Tiễn Tuyết lại tới, vừa tắm còn không ngừng cười, Doãn Thiên Lương ngồi nhìn cô ta, cười, cười quá mức? Chẳng lẽ càng ngày càng thấy hoa thủy tiên tốt lắm? Quả nhiên là người cùng đường, càng xem càng thuận mắt.
“Cô em chồng, tại sao ngươi không hỏi ta cười cái gì?” Lăng Tiễn Tuyết hỏi.
“Lăng cô nương, cô cười cái gì?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Cười ăn trộm giữa đêm giữa hôm, thật đúng là chơi rất thích.” Lăng Tiễn Tuyết cười nói.
Ăn trộm, ách, đó không phải là gian tình sao? Thị vệ và tiểu cung nữ tư tình cũng có thể hiểu.
“Chẳng qua là hoa này không để cho hái, ăn trộm lòng lại như lửa đốt, buồn cười buồn cười.” Lăng Tiễn Tuyết nói tiếp.
“Không nghĩ tới Lăng tiểu thư lại có loại yêu thích này ...” Doãn Thiên Lương nói. Chẳng lẽ là đi theo hoa thủy tiên? Như vậy nói tới ... sở thích của hoa thủy tiên đúng là đặc biệt.
“Ta mới không có loại yêu thích này, ta là không thể không nhìn, nhìn sân của công chúa chẳng lẽ có thể nửa đường chuồn mất?” Lăng Tiễn Tuyết nói: “Muốn trách, chỉ có thể trách Nghiễm vương quá nóng lòng, đều là thức ăn trong nồi của hắn thế nào cũng phải nếm thử một chút xem có chín hay chưa.”
Doãn Thiên Lương cười, ví dụ này của Lăng Tiễn Tuyết ... Khi chợt nghĩ lại, lời này nghe cũng không thoải mái, Doãn Thiên Lương nàng cũng là món ăn trong nồi của Lục Quân Tắc, anh ta bây giờ chưa ăn chẳng lẽ là muốn đợi chín?
Đang suy nghĩ, Lăng Tiễn Tuyết đã tắm xong bắt đầu lau chùi cơ thể mặc quần áo: “Cô em chồng, có hứng thú cùng đi xem hay không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...