Thứ Nữ Yểu Điệu

Nhún nhún vai, lông mày nhíu lại, Doãn Thiên Lương xoay người đi, Ngự hoa viên lớn như vậy nàng lượn quanh vài vòng không được sao.

Bảy rẽ tám lượn quanh trở lại cung Thái hậu thì cũng tan cuộc, Quận Vương phi mặt mày hớn hở, Doãn Thiên Lương liếc trộm hai mắt: mẹ yêu, ngài cao hứng hơi sớm đó.

Mẹ chồng nàng dâu hai người về phủ ngồi xuống uống vài ấm Thiết Quan Âm nóng bỏng, Lục Quân Tắc và Hoắc Lũng Nguyệt mới trở lại. Hoắc Lũng Nguyệt liếc nhìn nàng một cái, cái nhìn kia làm cho người ta hiểu biết vô hạn, nội dung quá nhiều.

Buổi trưa ăn cơm xong, nghỉ trưa theo thường lệ, Doãn Thiên Lương theo lệ cũ đi xem gấu mèo nhỏ, không nghĩ Hoắc Lũng Nguyệt trước nàng một bước đã ở đó, Doãn Thiên Lương âm thầm than thở, chị gái, may mắn cô là phụ nữ, nếu cô là đàn ông thì người ta sẽ coi hai ta là có gì.

“Thủ đoạn của tiểu Vương phi, Lũng Nguyệt đúng là đã xem thường.” Hoắc Lũng Nguyệt mở miệng đã nói.

“Nói nghe một chút.” Đầu óc Doãn Thiên Lương đang đi loanh quanh, không đến nỗi hôm nay nàng cùng Lăng Tiễn Tuyết nói chuyện nhanh như vậy đã truyền tới nơi của cô ta đi?

“Chuyện Lũng Nguyệt đi hòa thân có một phần nỗ lực của tiểu Vương phi đi? Không nghĩ tới, hai con gấu mèo này lại có tác dụng như vậy.” Hoắc Lũng Nguyệt ôm lấy một con, cúi đầu không nhanh không chậm xoa đầu nó.


Gấu mèo chính là gấu mèo -> gấu mèo là Nhậm Quân Tử -> tác dụng của gấu mèo cũng chính là tác dụng của Nhậm Quân Tử -> tác dụng của Nhậm Quân Tử -> đương nhiên là có người lợi dụng cô ấy đi theo Hoàng đế cầu xin cái gì -> theo lẽ thường, trước mắt nhìn cô ta không ... thuận mắt nhất, chính xác chính là Lục gia tiểu Vương phi Doãn Thiên Lương.

“Có tác dụng thì cô ôm đi là được, dù sao thì tôi bất quá cũng chỉ là trông nom hộ người ta, sau đó cô chờ một chút xem gấu mèo có dùng được hay không.” Doãn Thiên Lương bỗng nhiên dừng lại: “Thật ra thì, nếu như hai con gấu mèo này có tác dụng như vậy thì tôi sẽ không cầu một chuyện nhỏ như vậy, đối với tôi mà nói, đàn ông tam thê tứ thiếp là tất nhiên, cô hay người khác đối với tôi không có sự khác biệt. Tôi coi như gấu mèo đuổi cô đi còn có thể đuổi được bao nhiêu người nữa. Chẳng lẽ còn có thể quản lý sao? Cho nên cô nên suy nghĩ đi – cô bị người lừa.”

“Ngươi không ngại Đới Lễ tam thê tứ thiếp?” Hoắc Lũng Nguyệt nói.

Doãn Thiên Lương nhún vai lắc đầu một cái: “Cô để ý hoàng thượng tam cung lục viện sao?”

“Dĩ nhiên không, có quan hệ gì với ta.” Hoắc Lũng Nguyệt nói.

“Như nhau. Cùng tôi có quan hệ gì.” Doãn Thiên Lương nói: “Có việc, luôn luôn không giống như cô nghĩ, nữ Tướng quân. A, cô đã thích hai con gấu mèo như vậy thì chăm sóc nó hộ tôi đi, lúc buổi trưa tôi dính chút nước mưa có chút không thoải mái, trở về nghỉ ngơi một chút.”

Xoay người đi hai bước thì nghe Hoắc Lũng Nguyệt nói: “Ngươi không thích Đới Lễ.”

“Thích là phải trả giá thật lớn, giống nhau, nếu muốn được thích cũng phải trả giá thật lớn, chỉ bỏ ra mà không yêu cầu báo đáp chính là đứa ngốc.” Doãn Thiên Lương nói.

Đạo lý dễ hiểu như vậy mà cũng phải hỏi ...

Còn dư lại Hoắc Lũng Nguyệt ôm gấu mèo nhỏ nhéo a nhéo ...


Trở về phòng nghỉ trưa, đắp chăn mỏng nằm ở trên giường, Doãn Thiên Lương chợt nghĩ đến một vấn đề, cuộc sống của nàng giống như ở trong hình tam giác không theo luật lệ gì cả chính là xuyên qua ở phòng ngủ cùng phòng khách và hoàng cung – khó trách sẽ cảm thấy nhàm chán như vậy.

Mà trung tâm của cái hình tam giác đó chính là Lục Quân Tắc. Khó trách sẽ nhàm chán hơn. Bọc chăn lăn từ ngoài giường vào trong đem mình biến thành một xác ướp.

Xác ướp vừa mới thành hình thì một người đi vào.

“Mắc mưa, Oh a?” Người anh em này cũng nên đổi tên là Tào Tháo – nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Tào Tháo nhìn tạo hình của nàng một chút: “Ngày nóng còn bịt kín như vậy, phát lạnh sao?”

“Có chút. Không có sao. Ngủ một cái là tốt.” Diễn đạt có đủ rõ ràng không? Nàng buồn ngủ.

“Tốt, ngủ đi.” Lục Quân Tắc nói.

Ngủ đi ... Vâng ngủ đi. Nhưng tại sao lại là kiểu ngủ này?

Người nào đồng ý cho anh ôm xác ướp ngủ thế?


Cái gì? Bởi vì xác ướp lạnh vừa đúng anh đang nóng? Anh cho rằng vật lý học là năng lượng sẽ chuyển đổi đúng không?

Muốn đạp một cước cũng không có biện pháp.

Đạp không được, tôi lăn tôi lăn tôi lăn – lăn không được, hai cánh tay Lục Quân Tắc giống như cái kìm.

Gọi anh ta một tiếng, không có phản ứng, giả làm bức tượng ngủ thiếp đi – ai mà tin, hai phút anh liền ngủ mất ... anh thấy hoàng đế à.

Hụt hơ thiếu dưỡng khí, Lục Quân Tắc trước mặt áo màu lam nhạt từ từ thay đổi ... cuối cùng biến thành màu đen ...

“Nhanh như vậy đã ngủ mất rồi ...” Người khác mới vừa rồi ngủ chợt tỉnh, siết chặt mặt người trong ngực: “Chi phí ... Là cái chi phí gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui