Nhưng vật nhỏ này hình như rất có tính nhẫn nại, trốn ở bên trong không chịu ra ngoài, làm Doãn Thiên Lương đau đến mệt lả, thực sự đau đến nỗi mắng hai tiếng: “Chờ ngươi ra ngoài, không đánh ngươi gậy trúc không được...”
Bà mụ và nha hoàn bên cạnh động động khóe miệng: “Vương phi, ngài đừng nóng vội, sinh con đều như vậy.”
“Biết, nhưng mà...” Doãn Thiên Lương nói.
Khóe miệng của tấ cả mọi người nhẹ nhàng run rẩy run rẩy, cái người ngoài cửa vẫn chắp tay đứng mấy canh giờ khóe miệng nhíu nhíu.
Lúc vật nhỏ tự hạ thấp mình nể mặt đi ra, Doãn Thiên Lương cảm giác mình rốt cục sống lại, rất muốn ngủ, nhưng lại rất muốn nhìn một chút miếng thịt từ trên người rớt xuống...
Nhưng, tại sao không nghe thấy tiếng trẻ con khóc? Doãn Thiên Lương kinh hãi giùng giằng bò dậy, chỉ thấy bà mụ cũng xách chân đứa trẻ, đưa tay đánh vào cái mông đứa trẻ.
“Oa!” giống như mở ra cái nút, đứa trẻ giãy giụa cái mông dùng sức khóc lên...
Doãn Thiên Lương cười hắc hắc: “Quả nhiên là cần ăn đòn...”
~~ phù phù ~~ người nào đó khi tiếng đứa nhỏ vang vọng mê man thiếp đi.
Lần nữa mở mắt, Doãn Thiên Lương có chút mơ hồ, nghiêng đầu nhìn một chút, Lục Quân Tắc ngồi ở mép giường, anh ta đang mỉm cười nhìn mình.
“Oha, đoán là Lục Nhân Giáp hay là Lục Điêu Thuyền?” Lục Quân Tắc nói.
“Lục Nhân Giáp.” Doãn Thiên Lương nói.
“A? Vì sao?” Lục Quân Tắc nhăn mày hỏi.
Bởi vì giống tảng đá như cha hắn, giống hệt nhau.
“Bởi vì hắn không quen biểu đạt tình cảm, đi tới cái thế giới này chuyện trong đại cũng không biết vui quá mà khóc.” Doãn Thiên Lương nói, ý bảo Lục Quân Tắc đỡ dậy: “Đứa nhỏ đâu?”
Lục Quân Tắc hồi lâu mở miệng nói: “Là ám chỉ trong ngày thường vi phu không có lời ngon tiếng ngọt với nàng?”
Ách... đúng vậy a. Thích nghe nhất lời ngon tiếng ngọt mà một câu cũng không nói.
“Không có, tôi ít nói lời nhạt nhẽo như vậy, cũng không bằng loại cô gái phong tình vạn chủng ôn nhu săn sóc như vậy, nhưng tôi biết rõ đạo lý, người biết nhận thức làm sao có thể để ý tới những lời ngon tiếng ngọt.” Doãn Thiên Lương nói. Tảng đá thôi, đây là lời anh nói với tôi.
“Bốn chữ phong tình vạn chủng này không phải vi phu nói, vi phu cũng không nói Oha nàng không phong tình vạn chủng.” Lục Quân Tắc nói.
Doãn Thiên Lương cười giả lả: “Nếu chưa nói, đó chính là sao? Cũng chính là ở trong mắt vẫn là phong tình vạn chủng?”
Dù cho logic của Lục gia, dĩ nhiên Doãn gia cũng có thể dùng.
“Đây là đương nhiên.” Lục Quân Tắc gật đầu.
Doãn Thiên Lương tuy biết lúc này hai người đang cười đùa nhưng nhịp tim vẫn có chút tăng nhanh, ra vẻ lơ đãng hỏi: “A, vậy lúc nào thì phong tình vạn chủng?”
“Thời điểm thô bạo.” Lục Quân Tắc nói xong vội vàng đứng dậy: “Vi phu đi ôm con Giáp của chúng ta.”
Phốc... con Giáp... Thật là đủ khó nghe. Đợi một chút, thời điểm thô bạo? Đây là cảnh gì. Tôi là một sản phụ giống như thùng nước.
Doãn Thiên Lương tò mò đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, thật là nhắn nhụi. Sờ nữa sờ đến tay nhỏ bé, mềm mại như không xương đâu.
Vật nhỏ chợt “oa” một tiếng khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hồng hồng.
“Có phải đói bụng hay không?” Doãn Thiên Lương hỏi. Có cần cho ăn sữa không?
Vú em nghe động tĩnh cũng bận rộn đi tới, tay chân nhanh nhẹn mở ra chăn nhỏ, sau đó cười nói: “Hồi Vương phi, tiểu chủ tử không phải đói, là đi tiểu ướt nên không thoải mái.”
Nhìn vú em đổi cho bé con cái tã, Doãn Thiên Lương ngẩn người tại đó, nhìn Lục Quân Tắc một chút: “Không phải Giáp con sao? Tại sao...” Tại sao không có tiểu JJ (tiểu đệ đệ).
“A, đúng mà, thật đúng là nữ ~” Lục Quân Tắc nói, mặt nghiêm chỉnh: “Nhìn con gái của chúng ta giống nàng rất nhiều, đều không thích lên tiếng.”
Thì ra là, luôn ở chỗ này, cũng biết tảng đá thối bụng dạ hẹp hòi.
Bồ tát phù hộ tính tình của con gái không giống cha. A di đà phật.
Kể từ lúc có cái vật nhỏ Lục Điêu Thuyền, toàn bộ lực chú ý của Doãn Thiên Lương cũng đặt ở trên người bé, nhìn khóc a, cười a, kéo a, đi tiểu a đều cảm thấy rất hạnh phúc, hơn nữa không có ngại bé tùy thời tùy chỗ đại tiểu tiện. Phải biết bé còn nhỏ nên đại tiểu tiện chỗ nào bé cũng không có hạ thủ lưu tình.
Vì thức ăn của Lục Điêu Thuyền, Doãn Thiên Lương buộc mình ăn những thức ăn dầu mỡ mình không thích, có người so với lúc mang thai cũng không tốt hơn chỗ nào, ngày nào đó ngồi nhìn gương ngây ngẩn cả người Cái thùng nước di động kia là nàng sao? Ăn thịt ăn cá nặn ra sữa, nhưng vì sao để lại chính là mỡ?
Lục Điêu Thuyền đầy tháng, đầu đinh cuối cùng cũng có chút lông lá. Doãn Thiên Lương cũng được chấp thuận xuống giường ra cửa đi dạo khắp nơi, ra cửa phòng nhìn chung quanh một lần đi tới thư phòng Lục Quân Tắc, phát hiện anh ta đang cầm một phong thư đọc, vẻ mặt cứng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...