Con mắt Doãn Thiên Lương xem xét xung quanh, lời này ám chỉ cái gì? Nhưng nếu sửa chữa tiểu cầm thú Mai gia thì giơ cả chân lên để tán thành.
“Nếu tiểu Vương phi biết được thì làm sao bây giờ?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Không để cho nàng ấy biết là được rồi.” Lục Quân Tắc nói.
Ách ....
Không biết ngày hôm sau Lục Quân Tắc từ trong màn trướng của nàng đi ra, những người khác sẽ có biểu tình gì.
Mặc dù Doãn Thiên Lương không muốn, kinh thành cũng càng ngày càng gần. Hơn nữa, nghe nói bởi vì trận chiến này đánh rất tuyệt vời lại vô cùng quan trọng, cho nên Hoàng đế muốn “ra ngoài thành nghênh đón”, Doãn Thiên Lương rốt cục có chút kích động, đám đông tụ tập bát quái vẫn có thể tiếp cận.
Nhưng, đại khái Lục Quân Tắc bởi vì không có “làm trò ngược” cho nên ghi hận trong long, cho nên cách kinh thành còn có một ngày đường, cho người tống nàng cùng Hương Châu trở về phủ trước, buổi tối, Doãn Thiên Lương nằm ở trên giường vẫn cắn răng nghiến lợi. Nhiều năm như vậy, rốt cuộc có một mình nàng không được xem náo nhiệt ...
Ngày hôm sau, ngồi trong phủ cũng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gọi ầm ĩ cùng tiếng chiêng trống vang trời.
Cho đến nửa đêm Lục Quân Tắc mới trở về, hơn nữa cả người mùi rượu, vừa nhìn chính là lại bị làm người quan trọng nhất. Anh ta bước có chút lảo đảo, có lẽ lần này không phải giả bộ, cũng đúng, công lao lớn như vậy phải có bao nhiêu người mời rượu a, cũng không phải là động không đáy để có thể giả vờ đầy.
Lần này Lục Quân Tắc đúng là té nhào vào giường, mày nhíu lại như là rất khó chịu, còn lới lỏng một chút cố áo để giải nhiệt, mùi rượu quá nồng, Doãn Thiên Lương cũng từ trong màn bị hun ra ngoài, thuận tiện vén màn lên để bay đỡ mùi rượu.
Nha hoàn đi chuẩn bị canh giải rượu, Doãn Thiên Lương liền ngồi ở mép bàn nhìn.
“Oh a, oh a?” Người nào đó kêu lên.
“Anh lại khát?” Doãn Thiên Lương hỏi. Ngài nào đó cuối cùng gọi nàng kêu khát nước.
Tảng đá nào đó không nhìn nàng, tiếp tục gọi: “Oh a.”
“Oh a cái gì nha, trời còn chưa sáng đâu, không cần gọi.” Doãn Thiên Lương vừa nói vừa chuyển qua mép giường nhìn một chút.
Thình lình bị Lục Quân Tắc chụp được tay lập tức bị anh ta kéo vào nằm trong ngực mình, rốt cục – nam Hạ nữ Thượng rồi.
“Oh a ...” Lục Quân Tắc hơi mở mắt, cười nhìn nàng. Một dáng vẻ xuân tình nhộn nhạo.
“Nói, tôi đang nghe.” Doãn Thiên Lương nói.
“Oh a ...” Nói rồi đưa một tay xoa trên mặt nàng, còn một tay khác vững vàng kiềm hông của nàng.
Oh a cái gì, có lời nói nhanh một chút đi.
Lục Quân Tắc không nghe thấy trong lòng của nàng đang rất ngạc nhiên, còn gọi “oh a” rất nhiều lần mới cắt vào chủ đề: “Oh a, vi phu rất vui.”
“Đúng, lập công nha, dĩ nhiên vui vẻ.” Anh thì vui vẻ, đem tôi hù dọa gần chết, chưa hết giận, bóp một cái, nhìn mặt anh ta cau lại, Doãn Thiên Lương cười.
“Vi phu rất vui, Oh a tới ... Oh a khóc ...” Lục Quân Tắc quả thật uống nhiều quá, người ta khóc anh ta cũng vui.
“Sao biết Oh a khóc? Đó là đau ...” Doãn Thiên Lương nói, giọng có chút nhỏ, có thể không khóc sao, thật vất vả động lòng, không có người, tìm ai nói lí lẽ đây?
Bàn tay tiếp tục sờ mặt nàng: “Oh a nói không muốn tảng đá chết ... Oh a.”
Đây là nàng nói? Thật tuyệt, không giống nha.
“Đúng, tảng đá chết Oh a liền thủ tiết, có thể không khóc sao? Ngủ đi nhanh lên.” Doãn Thiên Lương nói. Rất tốt, mạng của tảng đá rất cứng rắn.
“Sau này sẽ cùng Oh a không rời xa nhau nữa ... Không thích Oh a khóc.” Lục Quân Tắc cười nói, ánh mắt vẫn mù mờ.
Doãn Thiên Lương giơ tay lên xoa mắt một chút, có chút ướt, không thích tôi khóc thì hết lần này tới lần khác khóc cho anh xem. Doãn Thiên Lương cũng không biết vì sao nước mắt của mình không khống chế được, nước mắt đem ngực Lục Quân Tắc thấm ướt một mảnh.
Khóc thút thít, có lúc cũng không phải là vì đau khổ... Có lẽ là những lời chia sẻ này ...
Trong mộng hình như nghe được có người ở bên tai nàng lẩm bẩm, tần suất nhiều nhất chính là hai chữ “Oh a”.
Dậy sớm, mắt bị đau, cũng không coi trọng, Doãn Thiên Lương dùng khăn nóng đắp cũng không cải thiện, con mắt híp lại mới thoải mái chút.
Lục Quân Tắc nói chuyện với nàng, nàng cũng hơi hơi hí mắt ra.
“Oh a, tại sao nàng lại nhìn vi phu như thế?” Lục Quân Tắc hỏi.
Trán Doãn Thiên Lương đổ mồ hôi lạnh.
“Ánh mắt của tôi hơi khô, làm như thế này chút.” Doãn Thiên Lương không khách khí chọc thủng tự kỷ của anh ta.
“Ánh mắt làm sao lại khô? Một lát ta mời thái y tới xem cho nàng một chút.” Lục Quân Tắc nói.
“Không cần, một lát còn phải vào cung thỉnh an.” Doãn Thiên Lương nói, lễ nghi chán ghét, phiền chết. Mới vừa đi không có mấy tháng lại thấy cũng không có gì mới mẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...