Nhưng mà bọn họ chăm chỉ làm việc thì nàng phải đứng thẳng phục vụ, còn phải sụp mi thuận mắt khiêm nhường. Hôm nay nàng lại đứng nửa canh giờ, bên hông cũng mau mỏi, trong lòng oán giận Lục Quân Tắc, không nhìn thấy người vợ duy nhất của anh muốn tử trận sao? Sao có người không thương hương tiếc ngọc như vậy?
“Tiểu Lương, đi nấu chút trà.” Lục Quân Tắc nói.
A? Đây là tâm ý tương thông trong truyền thuyết sao?
Bận rộn đáp ứng bước nhanh ra ngoài doanh trướng, pha trà? Cho anh ta dùng nước sôi cũng không tệ, đến nhà bếp, hướng nhà bếp muốn nước sôi pha trà bưng trở về, không để lại, mới ra cửa liền thấy một người hấp tấp chạy như bay đến đụng phải nàng, bình sứ trắng liền thuận tiện ngã lệch vào trong ngực Doãn Thiên Lương.
Cảm xúc này bây giờ đặc biệt nóng bỏng ...
Phản xạ có điều kiện Doãn Thiên Lương ném đi bình sứ, quăng trên cỏ phát ra tiếng, tay của nàng đoán chừng chín ...
“A? Thật không phải, ta thật sự không nhìn thấy ngươi. Ngươi không sao chứ?” Giọng nói rất là vội vàng.
Doãn Thiên Lương dùng sức vẫy vẫy tay, thật đau a: “Không có việc gì thì như thế nào?”
Nơi quân ý không biết có thuốc bỏng hay không. Để cho nàng suy nghĩ một chút, bị bỏng thì làm sao ấy nhỉ?
Đang suy nghĩ tay bị bắt lại, đồng thời là giọng kinh ngạc của người nọ: “A nha, nổi lên bọng nước, tiểu huynh đệ, ta nói người ngươi yếu ớt như vậy sao?”
Doãn Thiên Lương rút tay về trừng hắn một cái: “Này, ta coi như yếu ớt, ngươi không có đụng vào ta, ta cũng sẽ không bị nóng? Tránh ra, tránh ra, ta muốn đi xử lý nó.”
Quay đầu lại vào nhà bếp, tên kia cũng đi vào theo, bị Doãn Thiên Lương sai khiến tìm một chậu nước lạnh, Doãn Thiên Lương đem tay bỏ vào trong nước lạnh.
“Không phải là muốn ngâm trong nước tương sao? Ta để cho sư phó tìm cho ngươi một chậu nước tương, chớ không bỏ được, không có sao.” Người nọ lại nói.
Rốt cục Doãn Thiên Lương cũng muốn nhìn đến hắn, hé ra khuôn mặt trẻ tuổi, có thể ngày gió thôi đêm phơi sương quá lợi hại, khuôn mặt kia biến thành màu cổ đồng, không, so với cổ đồng còn đậm hơn. Giờ này trên khuôn mặt ấy là một vẻ hốt hoảng.
“Sao ngươi không đem ta ngâm trong dầu đậu lành, Doãn Thiên Lương hít ra khí, thật đau: “Không có kiến thức, này, phiền toái ngươi giúp ta tìm chút dầu vừng hoặc là dầu cải, một lát ta muốn dùng.”
Người nọ nghe lời khắp nơi tìm kiếm rót một chén dầu vừng. Doãn Thiên Lương nhìn một chút, người này muốn làm xác ướp à? Chỗ này cũng đủ quét sạch toàn thân.
Đau đớn giảm bớt một chút, Doãn Thiên Lương chợt nhớ tới trà, các trưởng quan trong doanh trướng vẫn chờ uống trà đó.
“Này, ngươi giúp ta nấu chút trà đưa đến trong đại trướng, các chủ tử muốn uống trà.” Doãn Thiên Lương nói.
Động tác của người nọ đặc biệt nhanh nhẹn, nhưng vừa nhìn cũng biết không có giúp ở trong phòng bếp, một lát đụng phải cái bình này một lát làm ngã cái chén kia, binh binh bang bang trái lại rất hài hòa.
Rốt cụ chờ hắn chuẩn bị xong lá trà, tay Doãn Thiên Lương cảm giác cũng tốt lắm, nhẹ nhàng dùng tay áo thấm nước, nhẹ nhàng bôi chét chút dầu vừng, người nọ đang ở đối diện nhìn nàng ... tay nàng.
“Thật không phải, không nghĩ tới nghiêm trọng như thế, nếu không để cho quân y tới xem một chút đi.” Người kia nói.
“Tự ta sẽ đi gặp.” Doãn Thiên Lương lau xong, không dám dùng tay áo che lại, sợ làm vỡ vết nước phồng. “Nước trà chuẩn bị xong rồi hả?”
“Xong rồi, ta đưa đi thay ngươi.” Người kia nói.
Xét thấy tay của nàng tàn tật như vậy, Doãn Thiên Lương gật đầu một cái, vì vậy một trước một sau hướng doanh trướng đi tới.
“A, tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì? Thế nào ta lần đầu tiên gặp ngươi? A, đúng rồi, ta tên là Hoàng Nguyên.” Người kia nói.
“Làm chi? Ngươi đền tiền thuốc thang cho ta? Không cần, không chết người được.” Doãn Thiên Lương nói. Nàng cũng là người có gia đình, đầu năm nay phải chú ý thu dọn chút xì căn đan.
“Vậy rốt cuộc ngươi tên là gì?” Hoàng Nguyên lại hỏi.
“Lương Thiên Doãn.” Doãn Thiên Lương nói.
“Ngươi là thư đồng Lục Quận vương?” Hoàng Nguyên lại hỏi.
Doãn Thiên Lương gật đầu một cái, đứa nhỏ này có phải ở trong quân bị kìm nén hay không, nói nhiều như vậy? Vượt qua trẻ em hiếu kỳ.
Ta không phải thư đồng, ta là người ở chung hợp pháp với anh ta.
Vừa nói chuyện đã đến trước lều lớn, Doãn Thiên Lương từ trong tay hắn bưng qua nước trà, không cẩn thận đụng phải vết bỏng, Doãn Thiên Lương nhe răng.
“Tiểu Doãn, ngươi cẩn thận một chút a, không có sao ... Đi?” Cho nên màn cửa ngăn cách bị vén lên, đi ra một đám người, trong đó có Lục Quân Tắc và Doãn Thiên Lăng.
“Động tác thế nào chậm như vậy, ngươi đi Trà Sơn hái trà hả?” Doãn Thiên Lăng cười hỏi.
Thật là người không có gió cũng muốn quạt gió thổi lửa.
“Đại tướng quân, không phải lỗi của tiểu Doãn, là ta không cẩn thận đụng phải hắn, bỏng tay hắn ...” Hoàng Nguyên vội vàng nói.
Anh em, coi như ngươi nghĩa khí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...